Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Tối đó, sau khi xong việc ở công ty, tôi định về thì mưa như trút nước.
Đường ngập, taxi không bắt được, tôi đứng co ro trước sảnh, ôm túi tài liệu.
Một chiếc xe đen trờ tới, cửa kính hạ xuống.
“Lên xe.” – Giọng Tần Khinh Vũ vang lên, ra lệnh chứ không hề hỏi.
“Tôi… có thể tự—”
“Em định đứng đây đến sáng à?” – Ánh mắt anh lia xuống đôi giày tôi đã ướt sũng.
Xe chạy được nửa đường thì tin báo sét đánh vào trạm biến áp, khu phố tôi ở mất điện toàn bộ, nước ngập không thể vào.
Anh liếc sang:
“Đêm nay, ở chỗ tôi.”
Tôi tròn mắt:
“Không cần đâu, tôi có thể—”
“Lan Lan.” – Anh gọi tên tôi chậm rãi, như thể không muốn nghe thêm từ chối. – “Xe sẽ không quay đầu.”
Căn hộ của Tần Khinh Vũ nằm ở tầng cao, sang trọng tới mức tôi ngại đặt chân.
Anh đưa cho tôi một chiếc áo sơ mi trắng:
“Tắm đi, kẻo ốm. Đồ em ướt hết rồi.”
Tôi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn phải vào phòng tắm.
Khi bước ra, áo sơ mi của anh rộng thùng thình, tay áo dài quá che cả bàn tay tôi.
Anh ngồi trên sofa, ngẩng lên nhìn một thoáng, khoé môi cong nhẹ:
“Ừ, hợp đấy.”
Tôi ngồi ở mép ghế, định giữ khoảng cách.
Nhưng khi sấm sét bất ngờ nổ vang, tôi giật mình, chân lùi lại… trượt một cái và ngã nhào vào người anh.
Cảm giác ấm nóng từ lồng ngực và mùi hương quen thuộc khiến tôi bối rối.
Bàn tay anh đặt sau lưng tôi, giữ lại, giọng trầm xuống:
“Em lúc nào cũng tìm cách ngã vào tôi nhỉ?”
“Tôi không cố ý!” – Tôi vùng dậy, nhưng anh không buông.
Ánh mắt anh tối lại, nhìn tôi như muốn đọc hết mọi suy nghĩ:
“Có cần tôi chứng minh… em không nên tránh xa tôi nữa không?”
Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp dần, tim tôi đập hỗn loạn.
Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên môi tôi, nhưng… chỉ dừng ở đó, khẽ thì thầm:
“Ngủ ở đây. Tôi sẽ ở sofa. Không ép.”
Tôi ngồi lặng, không biết là nhẹ nhõm hay… hụt hẫng.
Khi anh quay đi, tôi mới nhận ra bàn tay mình vẫn đặt trên ngực anh, cảm nhận rõ nhịp tim… mạnh và nhanh chẳng kém gì tôi.