Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Hoắc Nghiêu dường như đã hiểu thấu nỗi sợ hãi và bất an trong lòng ta. Hắn nắm chặt lấy tay ta, bàn tay ấm nóng bao trọn bàn tay lạnh giá, giọng trầm thấp nhưng đầy kiên định:
– Không ai có thể tổn thương nàng, ngay cả An Thái Hậu cũng không thể. Nàng sẽ là Hoàng hậu độc nhất vô nhị của ta. Không phải là một công cụ, mà là bạn đời của ta, cùng ta chia sẻ thiên hạ.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự chân thành, một tia ấm áp hiếm hoi lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm, xóa đi vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn thường trực. Những lời hắn nói như mật ngọt, xoa dịu những vết thương trong lòng ta. Trái tim vốn đã chai sạn vì sợ hãi, bỗng chốc rung động.
Ta gật đầu, chậm rãi nhưng đầy tin tưởng:
– Được.
Chỉ một chữ, nhưng mang theo tất cả sự ủy thác và hy vọng của một linh hồn bé bỏng trao vào vòng tay của vị đế vương trẻ tuổi.
Ngày hôm đó, hắn lập ta làm Hoàng hậu.
Tin tức chấn động toàn bộ cung cấm. An Thái Hậu nổi trận lôi đình, tiếng gầm thét vang vọng khắp Thiên Cực Cung như cơn địa chấn. Bà ta phản đối kịch liệt, nhưng quyền lực đã không còn thuộc về bà.
Hoắc Nghiêu bí mật chuẩn bị từ lâu, từng bước thâu tóm triều chính và binh quyền. Hắn phế bỏ quyền nhiếp chính của An Thái Hậu và gia tộc họ Tạ. Những người trung thành với hắn đã âm thầm thay thế toàn bộ các vị trí trọng yếu trong cung đình.
Đội quân nhà họ Tạ, từng là thế lực lớn mạnh nhất triều đình, cũng bị bao vây, buộc phải buông vũ khí đầu hàng.
Tạ Doanh Nguyệt – kẻ từng kiêu ngạo đứng trên vạn người, chứng kiến gia tộc diệt vong, trở nên điên loạn. Nàng ta gào khóc như kẻ mất trí, rồi lao ra khỏi tẩm điện, kết thúc cuộc đời mình một cách thê thảm.
Gia tộc họ Tạ bị tịch thu toàn bộ tài sản, lưu đày đến những vùng đất hoang vu tận cùng.
Nhưng sóng gió chưa dừng lại.
Một nhóm dư nghiệt của nhà họ Tạ đã âm mưu bắt cóc ta, mong dùng ta làm con tin đổi lấy đường sống. Ta bị truy đuổi trong rừng rậm phía sau cung. Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng kiếm giáo loảng xoảng phía sau lưng, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát cổ – cái chết tưởng như đã cận kề…
Đúng lúc đó, Lan Phi xuất hiện.
Không còn là một quý nhân yếu đuối, nàng như một chiến thần giáng thế. Ánh mắt nàng sắc như dao, từng cú vung đao đều dứt khoát, tàn nhẫn, chém gục kẻ địch không chút thương xót.
Ta biết nàng biết võ công, nhưng không ngờ đao pháp lại tuyệt diệu đến thế.
– Từ nay được tự do rồi.
Giọng Lan Phi vang lên bình thản, ánh mắt nàng ánh lên sự nhẹ nhõm, như đã trút bỏ một gánh nặng ngàn cân. Ta bàng hoàng nhận ra: nàng chính là tử sĩ do Hoắc Nghiêu bí mật nuôi dưỡng. Nhiệm vụ cuối cùng – bảo vệ ta bình an trở về bên cạnh hắn.
Ngày hôm đó, hoàng hôn thật đẹp, nhuộm đỏ cả bầu trời. Lan Phi cởi bỏ y phục phi tần, khoác lên người bộ đồ dã hành gọn gàng, đeo kiếm sau lưng.
Nàng quay lại, mỉm cười mãn nguyện:
– Công chúa, hữu duyên tái ngộ!
Và rồi nàng rời đi, thân ảnh nhẹ nhàng khuất dần giữa rừng sâu.
Cùng ngày hôm đó, Lục Tuần Quang cũng bỏ đi.
Hắn đưa cho ta tờ hưu thư, lạnh lùng nói:
– Ta thả nàng tự do.
Rồi không một lời từ biệt, hắn lên ngựa trắng, phóng khoáng tiêu sái, bóng dáng khuất dần nơi cuối con đường rừng. Ta gọi hắn, nhưng hắn không quay đầu lại. Chỉ ngậm cọng cỏ đuôi chó, vẫy tay một cái như một lời chào cuối cho mối tình dang dở.