Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Từ sau đêm tiệc, Tô Mạn gần như không còn thấy sự dịu dàng nào từ phía Lục Thần nữa.
Anh lạnh lùng, ít nói và thường xuyên ra ngoài với lý do quen thuộc: “công việc”.
Dù Tô Mạn không phải vợ thật sự, nhưng cô vẫn là người phụ nữ sống cùng anh.
Danh nghĩa vợ chồng vẫn còn nguyên đó.
Nhưng giờ đây, nó giống một lớp vỏ mỏng manh – chỉ cần một cơn gió cũng đủ bóc tách.
Mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Lục Thần luôn mang theo sự hoài nghi và xa cách.
Như thể giữa họ có một bức tường vô hình, đang dày lên từng ngày.
Một buổi chiều, Tô Mạn vừa từ siêu thị trở về thì thấy trong phòng khách có người lạ.
Thanh Dao – người yêu cũ của Lục Thần – đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ như máu, ánh mắt lướt qua Tô Mạn đầy khiêu khích.
“Chị về rồi à?” – Thanh Dao mỉm cười, nhưng giọng nói lại mang đầy mỉa mai.
Tô Mạn khựng lại.
“Cô đến đây làm gì?”
“Chăm sóc anh Thần.” – Cô ta nhún vai. – “Còn chị… nếu là tôi, tôi sẽ biết điều mà rút lui.”
Tô Mạn cười nhạt, đặt túi đồ xuống bếp.
Không đáp, nhưng tim cô nhói lên từng nhịp.
Tối hôm đó, khi Tô Mạn bước ra phòng khách, cô thấy Thanh Dao tựa người vào vai Lục Thần, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai anh thì thầm gì đó.
Lục Thần không tránh.
Không phản ứng.
Ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy Tô Mạn, rồi bất ngờ đứng dậy.
“Em nói gì với cô ta?” – Anh lạnh lùng hỏi.
Tô Mạn sững người.
“Em không nói gì cả. Chẳng phải là nhà của anh sao? Em không có quyền can thiệp.”
Thanh Dao đứng phía sau, khẽ rơi nước mắt, dịu dàng bám lấy tay anh.
“Anh à… chị ấy trách móc em. Em chỉ đến đưa tài liệu giúp anh thôi mà.”
“Cô ta nói dối!” – Tô Mạn phản ứng theo bản năng.
“Đủ rồi!” – Lục Thần gắt.
“Tôi mệt mỏi với cái thái độ khó chịu của em. Nếu đã không chịu nổi thì đi đi. Căn nhà này không thiếu chỗ cho người khác sống tử tế.”
Lời nói như một cái tát vào mặt cô.
Tô Mạn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Đêm đó, cô thu dọn đồ trong im lặng.
Lục Thần không nhìn cô lấy một lần.
Không hỏi.
Không ngăn cản.
Cứ như thể cô chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Cùng lúc đó – tại khách sạn Hòa Bình:
Thanh Dao dìu Lục Thần vào phòng sau bữa tiệc công ty.
Anh say, nhưng vẫn lờ mờ tỉnh.
“Đừng…” – Anh lẩm bẩm.
“Suỵt… để em chăm sóc anh.” – Thanh Dao thì thầm, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường.
Cô lén rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh anh nằm cùng mình trong căn phòng.
Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi.
“Tô Mạn à… Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”