Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
“Nhưng dạo này ba không về nhà… mẹ cũng luôn buồn.” – Tiểu Vũ nức nở nói.
Tống Cảnh Thần im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng đáp:
“Tiểu Vũ, giữa ba và mẹ có một số chuyện cần giải quyết. Nhưng dù thế nào, ba mẹ… vẫn luôn yêu con.”
“Vậy… ba mẹ sẽ chia tay thật sao?”
“Ba…” – Giọng Tống Cảnh Thần nghẹn lại.
“Con có muốn ba mẹ chia tay không?”
“Con không muốn.” – Tiểu Vũ bật khóc.
“Con muốn cả nhà mình… mãi mãi ở bên nhau.”
Tiếng khóc nghẹn ngào của con gái khiến tôi không kìm được – nước mắt lại rơi.
Lòng tôi chợt dao động.
Phải chăng… vì con, tôi nên suy nghĩ lại? Nên cho Tống Cảnh Thần một cơ hội nữa?
Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua. Tôi rất nhanh đã ép mình bình tĩnh lại. Một cuộc hôn nhân gượng ép… chưa chắc đã là điều tốt cho đứa trẻ. Thà cho con một môi trường rõ ràng, còn hơn để con lớn lên giữa những dối trá và mâu thuẫn.
Tối hôm đó, Tiểu Vũ hạ sốt, nhưng người vẫn còn yếu.
Tống Cảnh Thần khăng khăng muốn ở lại chăm sóc con bé – tôi cũng không từ chối.
Nửa đêm, tôi thức dậy để đo lại nhiệt độ cho con.
Bước vào phòng, Tống Cảnh Thần đang ngủ gục trên chiếc ghế cạnh giường. Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy Tiểu Vũ như một người cha tận tụy.
Nhìn cảnh tượng đó, lòng tôi trào dâng một cảm giác khó tả.
Tôi lặng lẽ bước đến, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Tiểu Vũ.
Con bé không sốt nữa, nhưng người vẫn còn hơi nóng.
Tôi nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con, rồi quay người nhìn Tống Cảnh Thần.
Anh ta vẫn ngủ say, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn còn nét điển trai.
Tôi chợt nhớ lại những tháng ngày chúng tôi mới yêu nhau.
Anh ta cũng từng dịu dàng như vậy, cũng từng quan tâm tôi như vậy.
Nhưng giờ đây… tất cả đã thay đổi.
Tôi không muốn đánh thức anh ta. Tôi chỉ muốn yên lặng nhìn anh ta một lúc, rồi quay về phòng.
Nhưng khi tôi vừa định rời đi, anh ta đột nhiên cựa mình, rồi khẽ nói:
“Thi Dạ… đừng đi.”
Tim tôi như bị một nhát dao đâm thẳng vào.
Thì ra, ngay cả trong mơ, anh ta cũng gọi tên Bạch Thi Dạ.
Tôi đứng đó, lặng người.
Mọi cảm xúc mềm yếu trong tôi đều biến mất.
Một người đàn ông, ngay cả trong tiềm thức cũng nghĩ đến người phụ nữ khác,
thì không xứng đáng có được tình yêu của tôi.
Tôi quay người, bước thẳng ra khỏi phòng, không một chút do dự.
Tôi tin, theo thời gian… Tiểu Vũ sẽ hiểu được vì sao tôi phải làm như vậy.
Hôm đó, tôi đang nấu ăn trong bếp thì thư mời tham dự tiệc thường niên của văn phòng luật được gửi đến nhà.
Tống Cảnh Thần bước vào, cầm theo thư mời:
“Vãn Vãn, tiệc thường niên của văn phòng… đi cùng anh nhé?”
Tôi liếc qua tấm thiệp:
“Tại sao?”
“Những năm trước, em luôn đi cùng anh đến mấy buổi như thế.”
“Bởi vì những năm trước… em vẫn còn nghĩ rằng anh yêu em.” – Tôi tiếp tục cắt rau, giọng dửng dưng.
“Còn bây giờ em biết rõ sự thật rồi. Không cần phải diễn nữa.”
“Giang Vãn… anh xin em đấy, chỉ lần này thôi.” – Giọng anh ta thấp xuống, mang theo sự khẩn cầu.
“Rất nhiều đồng nghiệp biết em là vợ anh. Nếu em không đi, họ sẽ nghi ngờ chuyện hôn nhân của chúng ta.”
Tôi dừng dao lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh ta tràn đầy lo lắng, không phải vì tôi… mà là vì danh tiếng của anh ta.
Tôi cười lạnh – thì ra, điều anh sợ mất nhất, không phải là tôi,
mà là hình tượng “người đàn ông thành đạt có gia đình hạnh phúc” trước mặt người khác.
“Vậy chẳng phải càng tốt sao?” – Tôi đặt dao xuống, nhìn thẳng vào anh.
“Dù gì chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, để mọi người biết sớm một chút… thì có gì là không ổn?”
“Anh…”