Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Sáng hôm sau, vừa bước chân vào công ty, tôi đã thấy ánh mắt của mọi người… khác lạ.
Không phải kiểu nhìn xã giao, mà là nhìn từ đầu đến chân, rồi thì thầm với nhau.
“Cô ấy đấy, người tối qua được tổng giám đốc ôm.”
“Không phải đồn nữa, báo mạng còn đăng ảnh cơ mà.”
“Chắc có ô dù to lắm…”
Tôi giả vờ không nghe, nhưng tai thì nóng ran.
Đi ngang qua bàn trà, có chị đồng nghiệp cười mỉa:
“Lan Lan, cô khéo giữ người đàn ông quá ha. Tổng giám đốc mà cũng chịu ôm trước đám đông.”
Tôi siết chặt tay.
Rõ ràng mình chẳng làm gì, sao tự nhiên biến thành “nữ chính thị phi” thế này?
Buổi trưa, tôi trốn trong phòng lưu trữ tìm tài liệu.
Cửa vừa khép lại, một giọng trầm quen thuộc vang lên:
“Trốn ở đây làm gì?”
Tôi quay lại – Tần Khinh Vũ đang dựa vào khung cửa, vẻ mặt ung dung.
“Anh… biết hết rồi hả?” – Tôi nói khẽ.
Anh bước vào, đóng cửa sau lưng, tiến lại gần:
“Tin đồn?”
“Ừ.” – Tôi cúi mặt. – “Mọi người nói tôi… bám lấy anh để trèo cao.”
Anh im lặng vài giây, rồi bất ngờ đưa tay nâng cằm tôi lên.
Ánh mắt anh sắc bén, giọng chậm rãi:
“Nghe cho rõ: kể từ hôm nay, ai nói vậy, em cứ nói là bạn gái của Tần Khinh Vũ. Ai dám động vào em… là động vào tôi.”
Tôi đờ người ra, vừa bực vừa… có chút ấm.
“Anh không cần làm quá vậy đâu, tôi—”
Chưa kịp nói hết, anh đã cúi xuống, khoảng cách chỉ còn vài cm, hơi thở nóng hổi phả vào má tôi:
“Đây không phải diễn nữa, là tôi muốn vậy.”
Tôi giật mình, tim đập loạn, vội lùi lại, nhưng lưng đã chạm kệ hồ sơ.
Anh khẽ cười, không ép thêm, chỉ vươn tay chỉnh lại tóc tôi, rồi quay đi:
“Tan ca, tôi đưa em về.”
Cả buổi chiều, tôi không tập trung nổi.
Trong đầu chỉ vang lại câu nói lúc trưa:
“Đây không phải diễn nữa…”