Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Cái tát của Ngọc Linh và những lời nói đầy tổn thương của cô đã giáng một đòn mạnh vào Hoàng Minh. Anh đứng bất động trong phòng họp, cảm giác đau rát trên má không bằng nỗi đau nhói trong tim. Anh biết, đây không còn là trò đùa mèo vờn chuột nữa. Anh đã để mọi chuyện đi quá xa, để những hiểu lầm làm tổn thương người con gái anh yêu.
An Hạ đã giật dây, lợi dụng những khoảnh khắc mà Minh vô tình tạo ra sự thân mật với Linh để thêu dệt nên một câu chuyện hoàn toàn khác. Chuyện đính hôn là bịa đặt. An Hạ chỉ là đối tác làm ăn và là con gái của một cổ đông lớn trong tập đoàn, không hơn không kém. Việc cô ta công khai thể hiện sự “chiếm hữu” Minh chỉ là một chiêu trò nhằm loại bỏ những “đối thủ tiềm năng”.
Hoàng Minh quyết định không thể để mất Linh. Anh cần phải giải thích, phải chứng minh tình cảm của mình một cách rõ ràng nhất, mạnh mẽ nhất.
Anh tìm đến công ty Linh, nhưng cô tránh mặt. Anh gọi điện thoại, cô không bắt máy. Anh nhắn tin, cô không trả lời. Linh đã hoàn toàn đóng cửa trái tim mình lại. Cô vùi đầu vào công việc, cố gắng dùng sự bận rộn để che lấp đi nỗi đau và sự thất vọng.
Đêm đó, Linh đang làm việc muộn trong văn phòng vắng hoe. Cô cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.
Linh giật mình, không trả lời. Cánh cửa khẽ mở, và Hoàng Minh bước vào. Anh đứng đó, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến bàn làm việc của Linh, đặt xuống một phong bì dày.
– Anh muốn gì nữa? – Linh cất giọng lạnh lùng, không nhìn anh.
Hoàng Minh không trả lời. Anh lấy ra một chiếc USB từ túi áo, cắm vào máy tính của Linh. Mở một folder có tên “For Linh”. Trong đó là hàng loạt file hình ảnh và đoạn ghi âm.
– Em xem đi. Mọi chuyện sẽ rõ. – Giọng anh khàn đặc.
Linh tò mò ấn vào file đầu tiên. Đó là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của An Hạ với một người khác, trong đó An Hạ đang hả hê kể lại cách cô ta dựng chuyện và nói xấu Linh, thậm chí còn khoe khoang về việc “sắp đính hôn” với Minh để dằn mặt cô.
Tiếp đến là những hình ảnh An Hạ cố tình tiếp cận, nắm tay Minh ở các buổi tiệc mà Linh không có mặt, tạo ra những tình huống dễ gây hiểu lầm. Cuối cùng là một đoạn tin nhắn của Minh gửi cho An Hạ với nội dung dứt khoát chấm dứt mọi hiểu lầm, khẳng định không có bất cứ mối quan hệ nào ngoài công việc.
Linh xem từng hình ảnh, nghe từng đoạn ghi âm, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên rồi dần chuyển sang hối hận. Nước mắt cô bắt đầu lăn dài. Cô đã hiểu lầm anh. Anh đã vì cô mà bị xúc phạm, bị cô tát, bị cô nói những lời cay nghiệt.
– Anh… em xin lỗi… – Linh lí nhí, quay sang nhìn Minh, nước mắt giàn giụa.
Hoàng Minh không nói gì, anh quỳ một chân xuống trước mặt Linh, rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc được chạm khắc tinh xảo, đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
– Ngọc Linh.
Cái đêm hôm đó không phải là một sai lầm, mà là định mệnh.
Anh đã bị em cuốn hút ngay từ khoảnh khắc em lao vào phòng anh như một cơn lốc.
Anh biết mình đã trêu chọc em quá đáng, nhưng đó là cách duy nhất anh biết để giữ em ở gần mình.
Anh không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng anh muốn em biết:
Anh yêu em.
Yêu em từ những lần em bối rối, tức giận, đến cả lúc em hiểu lầm anh.
Anh xin lỗi vì đã để em chịu tổn thương.
Hãy cho anh cơ hội, hãy để anh được ở bên em, được bảo vệ em, và được yêu em mãi mãi.
Nước mắt Linh tuôn rơi lã chã. Mọi sự tổn thương, mọi hoài nghi bấy lâu nay đều tan biến hết. Cô nhìn vào đôi mắt chân thành của Minh, thấy rõ tình yêu và sự hối lỗi trong đó.
Cô gật đầu lia lịa, không nói nên lời.
– Đồ đáng ghét! Anh là đồ xấu xa! Đáng ghét chết đi được! – Linh nghẹn ngào, vừa khóc vừa mắng yêu.
– Nhưng… em cũng yêu anh! Yêu anh nhiều lắm, đồ CEO khó ưa!
Minh khẽ cười, một nụ cười rạng rỡ và nhẹ nhõm. Anh đeo chiếc nhẫn vào tay Linh, rồi kéo cô đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng.
– Ngọc Linh của anh…
Em biết không?
Cái tát của em là cái tát đau nhất, nhưng cũng là cái tát thức tỉnh anh.
Đêm nay, anh muốn em là của anh. Hoàn toàn.
Không nói thêm lời nào, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, cháy bỏng. Nụ hôn không còn là sự trêu ghẹo hay thăm dò, mà là sự bùng nổ của mọi khao khát, mọi tình yêu bị dồn nén bấy lâu nay.
Linh đáp trả nụ hôn, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Trong vòng tay anh, cô cảm thấy mình được yêu thương, được bảo vệ.
Đêm đó, trong văn phòng vắng lặng, không còn là chiếc giường khách sạn xa lạ, mà là vòng tay ấm áp của người mình yêu. Mọi ranh giới, mọi hiểu lầm đều bị xóa nhòa.
Từ khoảnh khắc ấy, chiếc khăn tắm hờ hững của đêm định mệnh không còn là nỗi xấu hổ, mà là sự khởi đầu của một tình yêu nồng cháy, mạnh mẽ, và đầy bất ngờ.
Hoàng Minh và Ngọc Linh đã tìm thấy nhau trong một tình huống trớ trêu nhất. Nhưng chính sự trớ trêu ấy đã tạo nên một sợi dây định mệnh gắn kết họ.
Tình yêu của họ, sau bao nhiêu thử thách và hiểu lầm, cuối cùng đã thăng hoa – rực rỡ như ánh bình minh sau cơn mưa giông.