Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Sự sốt ruột của Trạch Phong và Tô Dao đã lên đến đỉnh điểm. Chúng bắt đầu nhận ra Tô Nhược không còn là cô gái ngây thơ dễ lừa. Ánh mắt chúng nhìn cô đầy dò xét, những lời nói bóng gió xuất hiện ngày càng nhiều.
Một buổi sáng, Trạch Phong bất ngờ đề nghị:
“Em yêu, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng, không về ăn trưa được. Em với Tô Dao ra ngoài ăn nhé? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng em thích rồi.”
Tô Nhược biết ngay đây là một cái bẫy. Chúng muốn cô rời nhà, tạo cơ hội để đột nhập lần nữa. Nhưng thay vì từ chối, cô cười tủm tỉm:
“Ôi anh chu đáo quá! Vậy em với chị Dao sẽ ra ngoài. Anh cứ yên tâm làm việc nhé!”
Cô liếc nhìn Tô Dao, người đang cố nén nụ cười đắc thắng.
12 giờ trưa, họ rời khỏi nhà. Nhưng thay vì đến nhà hàng, Tô Nhược rẽ vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ:
“Chị Dao đợi em một lát nhé, em muốn mua chút đồ.”
Trong lúc Tô Dao đứng đợi bên ngoài, cô nhanh chóng mua:
- Một chiếc USB trống.
- Vài vật dụng cá nhân.
- Một lọ thuốc an thần cực nhẹ dạng viên – mô phỏng lại cảm giác từng bị chuốc thuốc.
Tối hôm đó, Tô Nhược chủ động đề nghị:
“Hôm nay em muốn kỷ niệm ngày mình chính thức sống chung. Anh có muốn uống chút rượu không?”
Trạch Phong sáng mắt lên:
“Được chứ! Anh cũng muốn thế.”
Hắn nhanh chóng lấy ra một chai vang đỏ đắt tiền. Khi hắn mải mê mở rượu, Tô Nhược:
- Nhỏ một lượng rất ít thuốc an thần vào ly của mình.
- Bật thiết bị ghi âm siêu nhỏ cài trong áo.
“Chúc mừng chúng ta, tình yêu của anh!” – Trạch Phong nâng ly.
“Chúc mừng anh.” – Tô Nhược mỉm cười, uống cạn.
Vị chát nhẹ lan trong miệng. Cảm giác chóng mặt ập đến – không phải do thuốc, mà vì căng thẳng.
Cô đứng dậy, bước loạng choạng, cố tình để lộ vẻ mặt mơ màng:
“Em… em thấy hơi chóng mặt…”
Chiếc cúc áo ngủ khẽ bung, lộ làn da trắng muốt. Trạch Phong nhìn theo, ánh mắt vừa thèm muốn vừa độc địa.
Tô Nhược đổ người xuống giường, giả vờ như mất ý thức. Qua khe mắt hẹp, cô thấy:
- Trạch Phong và Tô Dao lén lút nhìn nhau.
- Trạch Phong rút điện thoại, bắt đầu quay video.
“Thế này là đủ rồi. Lần này, nó không còn đường chối cãi.”
Tô Nhược nằm im, nghe rõ từng lời.
Mọi âm thanh, mọi hình ảnh – đều được ghi lại từ thiết bị của cô và camera bí mật trong phòng.
Không có người đàn ông lạ nào cả.
Chỉ có hắn, kẻ đang cố dựng nên một màn kịch kinh tởm.
Sáng hôm sau, cô thức dậy với gương mặt “hoang mang cực độ”:
“Anh… đêm qua… có chuyện gì vậy?” – cô lắp bắp hỏi.
Trạch Phong tỏ vẻ đau khổ:
“Em à, anh không muốn nói đâu… Em… lại dẫn trai lạ về nhà rồi.”
“Không thể nào! Em không nhớ gì cả!” – Tô Nhược bật khóc. – “Anh Phong, anh tin em đi mà!”
“Tin ư? Anh đã tin em quá nhiều rồi!” – Hắn giơ điện thoại, nhưng không phát đoạn clip. Hắn muốn hành hạ tinh thần cô thêm.
Nhưng Tô Nhược biết:
Trò chơi của hắn đã đến hồi kết.
Cô – mới là người nắm thế chủ động.