Chương 7

Nghe đến đây, một cơn giận bùng lên trong lòng tôi. Đến nước này rồi… mà Tống Cảnh Thần vẫn còn che chở cho Bạch Thi Dạ.

“Tống Cảnh Thần, nghe cho rõ.” – Giọng tôi lạnh như băng.

“Tôi không có hứng thú làm khó bất kỳ ai. Nhưng nếu có người không biết điều, thì tôi cũng chẳng ngại dạy họ cách làm người.”

“Giang Vãn…”

“Và còn nữa.” – Tôi ngắt lời anh ta.

“Từ giờ đừng gọi cho tôi nữa. Có gì thì… nói chuyện với luật sư của tôi.”

Tôi dứt khoát tắt máy. Nhưng tâm trạng tôi chẳng hề nhẹ nhõm hơn. Sự bảo vệ đầy bản năng của Tống Cảnh Thần dành cho Bạch Thi Dạ… đã khiến tôi hoàn toàn chết tâm. Người đàn ông này đã hoàn toàn nghiêng về phía người phụ nữ khác – vậy thì tôi còn phí thời gian ở đây làm gì?

Về đến nhà, Tiểu Vũ đang ngồi làm bài tập.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ về muộn vậy?” Con bé ngẩng đầu hỏi, ánh mắt trong veo đầy quan tâm.

“Mẹ vừa đi giải quyết một số việc.” Tôi ngồi xuống, ôm lấy con gái. “Tiểu Vũ, nếu một ngày nào đó ba mẹ không còn sống chung nữa… con có trách mẹ không?”

Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: “Tại sao ba mẹ lại không sống chung nữa ạ?”

“Ba mẹ có một vài bất đồng.” Tôi giải thích. “Có lẽ ba mẹ không còn phù hợp để sống chung dưới một mái nhà nữa. Nhưng dù ba mẹ không ở chung, ba vẫn sẽ thường xuyên đến thăm con. Ba vẫn sẽ yêu con, và mẹ cũng vậy.”

Tiểu Vũ im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Con sẽ không trách mẹ đâu. Con luôn yêu mẹ mà.”

Nghe những lời đó, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra. Trong cuộc hôn nhân thất bại này, tôi vẫn còn Tiểu Vũ. Con bé là tất cả của tôi, là người duy nhất yêu tôi một cách chân thành, vô điều kiện.

Tối hôm đó, Tống Cảnh Thần trở về nhà với sắc mặt khó coi. Anh ta bước thẳng vào phòng khách, nhìn thấy tôi đang ngồi xem TV.

“Giang Vãn, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng anh ta trầm thấp, đầy sự mệt mỏi.

“Không có gì để nói cả.” Tôi thản nhiên đáp, không buồn quay đầu lại.

“Em đã nói gì với Bạch Thi Dạ?” Anh ta chất vấn.

“Tôi đã bảo cô ta thuyết phục anh ký đơn ly hôn.” Tôi nói thẳng thắn.

Sắc mặt Tống Cảnh Thần tối sầm lại. “Tại sao em lại lôi cô ấy vào chuyện này?”

“Tại sao?” Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh băng. “Chính anh là người đã lôi cô ta vào chuyện này, Tống Cảnh Thần. Chính anh là người đã lén lút với cô ta sau lưng tôi.”

“Nếu cô ta có thể khuyên anh lén lút mập mờ với tôi, thì cũng có thể khuyên anh ly hôn đàng hoàng.”

“Giang Vãn, anh sẽ không ly hôn đâu!” Anh ta gằn giọng.

“Đây là lần cuối cùng tôi nghe câu đó từ anh, Tống Cảnh Thần.” Tôi cảnh báo. “Nếu anh vẫn không chịu ký, tôi sẽ công khai toàn bộ bằng chứng về anh và Bạch Thi Dạ. Tôi sẽ gửi chúng cho tất cả đồng nghiệp của anh, khách hàng của anh, và cả hội luật sư nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ xem anh còn giữ được cái mặt mũi nào nữa.”