Chương 6 : Ánh sáng ở lại

Mùa xuân năm ấy, hoa đào trong phủ Quốc sư nở sớm hơn mọi năm. Cánh hoa rơi lả tả trên lối đi lát đá, phủ một lớp hồng mỏng manh.

Ta ngồi dưới tán đào, nhấp từng ngụm trà nóng, nghe tiếng gió cuốn hương hoa len vào tim.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Tạ Vân Thư xuất hiện, vẫn áo trắng như tuyết, tay cầm một hộp gấm nhỏ. Hắn đặt nó trước mặt ta.

“Mở ra đi.”

Bên trong là một chiếc trâm ngọc khắc hình cánh chim, ánh xanh dịu như nước.

“Nếu nàng đồng ý ở lại, ta sẽ cài nó cho nàng mỗi sáng.”

Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt xanh sâu không gợn sóng. Trong ánh mắt ấy, ta không thấy kho bạc hay quyền lực, chỉ thấy một lời mời… để bước vào đời hắn.

Ngày Hoàng thượng ban hôn, kinh thành rợp cờ đỏ. Người người bàn tán chuyện Quốc sư cưới “cô gái từng trèo tường vào phủ”, vừa cười vừa ghen tị. Ta mặc áo tân nương, bước qua ngưỡng cửa trong tiếng pháo nổ giòn, lòng bình thản đến lạ.

Đêm tân hôn, ta chống cằm nhìn hắn:

“Nếu một ngày ngài nghèo đi, ta sẽ bỏ.”

Hắn mỉm cười, vòng tay ôm chặt, thì thầm bên tai:

“Vậy ta sẽ cả đời giàu, để nàng chẳng bao giờ rời đi.”

Ngoài kia, ánh trăng rải bạc xuống sân, hoa đào lại rơi như mưa. Giữa kho bạc vàng ngọc, thứ ta muốn giữ nhất… chỉ là hơi ấm của người đàn ông đang ôm mình trong đêm xuân này.

← Chương trước Chương sau →