Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungĐêm ở thành phố biển trôi qua trong sự trằn trọc của Ngọc Linh. Mặc dù Hoàng Minh đã rời đi, nhưng hơi ấm của anh ta, mùi hương nam tính vương vấn, và đặc biệt là ánh mắt đầy ám thị cuối cùng vẫn ám ảnh cô.
Sáng hôm sau, cô cố tỏ ra bình thường, nhưng trái tim lại đập lỗi nhịp mỗi khi anh ta đến gần. Sự “căng như dây đàn” trong đêm qua đã khiến mối quan hệ của họ vượt qua ngưỡng đồng nghiệp, tiến vào một vùng đất mơ hồ, đầy khao khát.
Sau chuyến công tác, tần suất Hoàng Minh tìm cách gặp Linh càng tăng lên. Không còn chỉ là lý do công việc. Anh ta sẽ nhắn tin hỏi thăm cô ăn gì, hay đề nghị đưa cô về sau giờ làm.
Dần dần, Linh cũng không còn kháng cự nữa. Cô cảm thấy một sự thôi thúc muốn ở gần anh ta, muốn tìm hiểu sâu hơn về con người bí ẩn này. Cô nhận ra, mình không chỉ bị anh ta trêu chọc, mà còn đang… thực sự có tình cảm với anh ta.
Một buổi tối cuối tuần, Hoàng Minh bất ngờ gọi điện rủ Linh đi ăn tối. Lần này, không phải là nhà hàng sang trọng hay bàn công việc, mà là một quán ăn ấm cúng, lãng mạn với ánh đèn vàng dịu nhẹ.
Linh chọn một chiếc váy đơn giản nhưng tôn lên vẻ dịu dàng của cô.
Suốt bữa ăn, họ không nói về công việc. Anh ta hỏi về gia đình cô, về những ước mơ của cô khi còn bé. Linh cũng ngạc nhiên khi thấy Minh chia sẻ về áp lực của một CEO trẻ tuổi, về những gánh nặng mà anh ta phải gánh vác.
Anh ta không còn là một CEO khó lường, mà là một người đàn ông sâu sắc, đầy tâm sự.
Sau bữa ăn, Minh đề nghị đưa Linh về. Thay vì về thẳng nhà, anh ta lái xe đến một bờ hồ lộng gió. Hai người cùng bước đi chậm rãi dọc theo bờ hồ, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió rì rào và tiếng lá cây xào xạc. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt hồ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Linh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Minh khi anh khẽ chạm vào tay cô. Cảm giác quen thuộc đến lạ. Cô không còn né tránh nữa, thậm chí còn khẽ đan ngón tay mình vào tay anh.
– Linh này…
Hoàng Minh đột ngột lên tiếng, giọng trầm ấm hơn bình thường, pha chút ngập ngừng.
– Có một chuyện… tôi muốn nói với em.
Tim Linh đập thình thịch. Cô biết điều gì sắp đến. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Anh ta sẽ nói gì? Sẽ tỏ tình sao? Một sự mong chờ xen lẫn hồi hộp đến nghẹt thở.
Hoàng Minh dừng lại, đối mặt với Linh. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Ánh mắt anh ta sâu thẳm, đầy trìu mến và khao khát.
– Linh… anh muốn nói với em rằng… cái đêm hôm đó…
Anh ta ghé sát mặt cô, hơi thở ấm nóng phả vào môi. Khoảng cách giữa hai người dường như không còn nữa. Linh nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của anh, mùi hương quen thuộc. Cô đã sẵn sàng cho một nụ hôn, cho một lời thú nhận. Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như muốn vỡ òa.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại di động bất ngờ vang lên, cắt ngang khoảnh khắc thiêng liêng ấy một cách tàn nhẫn. Minh giật mình, Linh cũng mở mắt. Cả hai nhìn nhau, sự hụt hẫng hiện rõ trong ánh mắt.
Hoàng Minh thở dài, vẻ mặt thoáng chút bực bội. Anh ta nhìn tên người gọi trên màn hình, rồi nhìn Linh với vẻ xin lỗi.
– Xin lỗi em…
Là đối tác ở Mỹ. Khẩn cấp.
Anh ta lùi lại một bước, đưa điện thoại lên tai, bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Anh. Linh đứng đó, cảm giác hụt hẫng và thất vọng tràn ngập. Khoảnh khắc quan trọng nhất – khoảnh khắc mà cô đã mong chờ – lại bị phá hỏng một cách phũ phàng.
Cô nhìn Minh đang nói chuyện điện thoại. Anh ta quay lưng lại với cô, sự tập trung đã chuyển sang công việc.
Linh thấy một nỗi buồn man mác dâng lên. Cô tự hỏi, liệu anh ta có thật sự quan tâm đến cô nhiều như cô nghĩ không? Hay những lời nói và hành động đó chỉ là nhất thời?
Sự “căng như dây đàn” trong lòng cô vẫn chưa được giải tỏa, lại càng thêm nặng nề bởi sự dang dở này…