Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Chiếc xe của Lục Khải Phong lao vun vút trong màn đêm, xé toang sự tĩnh lặng của con đường vắng. Tôi ngồi cạnh anh ấy, tay anh vẫn nắm chặt tay tôi, truyền cho tôi hơi ấm và sự an toàn.
Nước mắt đã ngừng rơi, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm đến lạ. Mọi bí mật đã được phơi bày, mọi nút thắt đã được gỡ. Diệp Duật không phải là kẻ giết người. Em trai tôi là nạn nhân, là nhân chứng. <br>
Chúng tôi đến nghĩa trang, nơi mẹ tôi an nghỉ. Màn đêm bao trùm, chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn pha từ xe hắt xuống bia mộ.
Diệp Duật đang ngồi co ro bên mộ mẹ, thân hình gầy gò run rẩy trong gió lạnh. <br>
— “Duật!” — Tôi chạy đến, ôm chặt lấy em trai. Thằng bé giật mình, ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe và hoảng loạn.
— “Chị An! Em… em không phải là kẻ giết người đúng không? Em sợ lắm…”
Nước mắt tôi lại trào ra.
— “Không, Duật. Em không phải. Chị tin em. Lục Tổng cũng tin em.”
Tôi quay sang nhìn Lục Khải Phong. Anh ấy đứng đó, ánh mắt kiên định nhìn Diệp Duật.
— “Cậu bé không có lỗi,” — Lục Khải Phong trầm giọng nói, bước đến gần hơn.
— “Chính ông Thẩm mới là kẻ đã làm hại chú tư tôi, và cũng chính ông ta đã đẩy cậu bé vào nỗi sợ hãi đó. Cậu bé là nhân chứng duy nhất của vụ án đó.”
Diệp Duật ngước nhìn Lục Khải Phong, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Ánh sáng từ đèn xe phản chiếu trên gương mặt anh ấy, tạo nên một vẻ nghiêm nghị nhưng đầy tin cậy.
— “Mười năm qua, cậu bé đã phải sống trong nỗi ám ảnh một mình,” — Anh ấy nói tiếp, giọng đầy xót xa.
— “Giờ đây, sự thật đã được phơi bày. Cậu bé không cần phải sợ hãi hay trốn tránh nữa.” <br>
Đêm đó, Lục Khải Phong đã ở lại cùng chúng tôi. Anh không ép Diệp Duật phải nói ra tất cả ngay lập tức, chỉ đơn giản là ở bên cạnh, tạo cho thằng bé cảm giác an toàn.
Dần dần, Diệp Duật, bằng giọng nói run rẩy, đã kể lại toàn bộ câu chuyện kinh hoàng mà nó đã chứng kiến. Lục Khải Phong lắng nghe từng lời, thỉnh thoảng lại nắm chặt tay tôi, như muốn truyền thêm sức mạnh.
Sáng hôm sau, Lục Khải Phong đã liên hệ với luật sư để thu thập thêm bằng chứng và yêu cầu điều tra lại vụ án năm xưa.
Với sự hỗ trợ của Lục gia và những bằng chứng không thể chối cãi mà anh ấy tìm được, vụ án đã được lật lại. Ba của Thẩm Lam, ông Thẩm, cuối cùng đã bị truy tố và phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình, dù ông ta đang trong tình trạng thực vật.
Gia đình Thẩm sụp đổ. Thẩm Lam, với những hành vi vu khống và uy hiếp, cũng phải đối mặt với pháp luật và đã bị Lục Khải Phong tống ra khỏi Lục thị. <br>
Cuộc sống của tôi và Diệp Duật dần trở lại quỹ đạo. Em trai tôi được điều trị tâm lý, và dần dần đã bắt đầu mỉm cười trở lại.
Còn tôi, tôi không còn phải gồng mình gánh vác mọi thứ một mình nữa, vì giờ đây tôi đã có Lục Khải Phong ở bên.
Sau tất cả, tôi quyết định không rời Lục thị nữa. Nhưng tôi không còn là trợ lý của anh ấy.
Lục Khải Phong đã chuyển tôi sang vị trí Trưởng phòng Truyền thông — một vị trí mà tôi đã mơ ước từ lâu, nơi tôi có thể chứng minh năng lực của mình mà không còn là cái bóng của bất cứ ai. <br>
Mối quan hệ của tôi và Lục Khải Phong ngày càng thân mật. Anh không còn lạnh lùng và khó đoán như trước. Dưới lớp vỏ bọc CEO bá đạo, anh là một người đàn ông ấm áp, tinh tế và vô cùng quan tâm.
Anh thường xuyên đến đón tôi sau giờ làm, nấu ăn cho tôi và Diệp Duật, và luôn dành những ánh mắt yêu thương, trìu mến cho tôi. <br>
Một buổi tối, khi chúng tôi đang đi dạo trên bờ hồ — nơi anh ấy từng “thú nhận” nửa vời — Lục Khải Phong nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, đầy yêu thương.
— “Diệp An,” anh trầm giọng, “Cái đêm em gọi nhầm cho anh, anh đã nghĩ đó là một sự trớ trêu. Anh đã tức giận, đã ghen tuông vì nghĩ em có người khác. Anh thậm chí còn nghĩ em chỉ là bản sao của Thẩm Tuyết. Nhưng càng ở bên em, anh càng nhận ra, em là duy nhất. Em kiên cường, lương thiện, và em đã khiến trái tim anh tan chảy. Anh yêu em, Diệp An.”
Tôi nhìn anh, nước mắt lại chực trào.
— “Em cũng yêu anh, Lục Khải Phong. Yêu anh từ những lần anh làm em tức điên, đến những lúc anh bảo vệ em và Diệp Duật. Cảm ơn anh vì tất cả.”
Anh cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu, thật nồng nàn.
Không còn là sự trêu ghẹo. Không còn là kìm nén. Đó là nụ hôn của tình yêu, của sự thấu hiểu và tin tưởng.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, kéo tôi sát hơn vào lòng. Tôi cảm nhận được sự vững chãi từ vòng tay ấy, mùi hương của anh, tất cả đều quen thuộc và an toàn đến lạ. <br>
Kể từ ngày đó, chúng tôi không còn phải che giấu tình cảm của mình nữa.
Dù Lão gia Lục ban đầu có chút phản đối vì quá khứ phức tạp, nhưng sau khi chứng kiến tình yêu chân thành và sự kiên cường của tôi, ông cũng dần chấp nhận.
Hạnh phúc đến với tôi thật bất ngờ — từ một đêm “nắm nhầm tay” và một chuỗi hiểu lầm.
Cuộc đời tôi, từ một màu xám xịt của nợ nần và gánh nặng, đã bừng sáng bởi tình yêu của Lục Khải Phong.
Chúng tôi không chỉ tìm thấy nhau, mà còn chữa lành những vết thương trong quá khứ, cùng nhau hướng về một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. <br>
Ánh sáng bình minh vừa ló rạng, chiếu rọi khắp thành phố.
Tôi tựa đầu vào vai Lục Khải Phong, cảm nhận hơi thở đều đều của anh. Mọi thứ thật bình yên.
Tôi biết, từ giờ trở đi, mỗi ngày sẽ là một chương mới trong câu chuyện tình yêu của chúng tôi — một câu chuyện đầy định mệnh, thử thách, và cuối cùng là hạnh phúc vẹn tròn.