Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Minh Hạo nhìn tôi, ánh mắt sắc bén tựa như có thể nuốt chửng bất cứ lúc nào. Chỉ ngồi đó thôi, hắn đã khiến không khí nặng nề đến nghẹt thở.
“Không phải như chú nghĩ đâu… chú nghe em nói đã…” – tôi luống cuống giải thích.
Nhưng chưa kịp, hắn gần như kéo phắt tôi xuống hầm để xe. Một giây sau, tôi đã bị bế xốc lên, nhét vào ghế sau ô tô.
Bàn tay hắn siết chặt gáy tôi, giọng trầm thấp như giông bão:
“Tại sao?”
Tim tôi đập dồn dập, không kịp phản ứng. Xe lắc mạnh một cái, tôi hoảng loạn co rúm, trốn vào góc cửa lạnh buốt.
“Lại đây.” – hắn khàn giọng, run rẩy, khóe môi nhếch cười nhưng đôi mắt chất chứa toàn đau khổ.
Tôi chưa từng thấy Minh Hạo như vậy. Trong giây phút ấy, thay vì kháng cự, tôi chỉ muốn xoa dịu hắn. Thế là tôi chậm rãi tiến lại gần, tựa vào lồng ngực rắn chắc.
Hơi thở hắn nặng nề, như cố kìm nén tất cả. Bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt tôi:
“An Nhiên, thử tôi xem… tôi có thể học. Em thích gì, chỉ cần nói, tôi đều có thể làm được.”
Tôi nghẹn ngào, không kìm được mà rơi nước mắt. Nhưng rồi màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ nam sinh chạy ngắn hôm trước:
“Không gây thêm phiền phức cho cậu chứ? Cậu đỉnh thật, tôi thấy thoải mái hẳn.”
Ánh sáng xanh rọi vào đôi mắt Minh Hạo. Đôi mắt vốn dịu dàng nay chỉ còn lại tuyệt vọng và nỗi tức giận bị đè nén.
Tôi hoảng sợ, cảm giác như đang chìm xuống đáy biển lạnh lẽo. Trong im lặng, hắn chỉ chỉnh lại quần áo cho tôi, rồi ra lệnh tài xế quay xe.
…
Tôi bị bỏ lại trong nỗi hụt hẫng. Nhớ lại năm 13 tuổi, khi hắn nhặt tôi từ con suối nhỏ, nuôi nấng, bảo bọc. Khi ấy, tôi gọi hắn một tiếng “chú” đầu tiên, và từ đó đến nay đã 15 năm.
Ngày ấy, hắn nghèo đến mức không có nổi bữa ăn, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Vậy mà bây giờ, hắn lại đẩy tôi ra xa.
Tôi bật khóc, ôm lấy Lê Mạn trong quán karaoke, kể lể nỗi buồn. Cô ấy chỉ cười nhạo:
“Cậu á, thích hắn rồi còn gì. Còn không mau thừa nhận.”
Tôi im lặng, nhưng trái tim thì đau nhói.
…
Đêm đó, tôi say mềm trong tiếng nhạc, thì Minh Hạo xuất hiện. Giữa ánh đèn mờ, hắn đứng đó, cười dịu dàng với một cô gái khác. Nụ cười lịch sự như dành cho người xa lạ.
Tôi gào khóc, lao tới ôm chặt lấy chân hắn:
“Chú, đừng bỏ rơi em…”
Hắn khựng lại, đẩy cô gái kia ra, rồi cúi xuống ôm tôi.
“Đừng khóc, An Nhiên. Về nhà thôi.”
…
Đêm ấy, tôi run rẩy hỏi hắn:
“Chú… sẽ mãi mãi không rời xa em, đúng chứ?”
Hắn hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm:
“Tôi sẽ mãi yêu em.”
Tôi ngẩn người. Đáp án mà tôi mong đợi suốt bao năm, rốt cuộc cũng nghe thấy.
…
Nhưng niềm vui ngắn ngủi, tôi lại phát hiện một bí mật. Máy tính của Minh Hạo chứa đầy hình ảnh chụp lén tôi, cùng những dòng tâm sự hắn giấu kín. Hắn chưa từng vô tình, chưa từng xa lạ. Hắn luôn dõi theo tôi, yêu tôi, từ rất lâu rồi.
Khi bị tôi bắt gặp, hắn chỉ im lặng ôm lấy tôi từ phía sau, thì thầm:
“An Nhiên… đã tự mình chạy đến đây rồi à?”
Trái tim tôi loạn nhịp. Tất cả đã quá rõ ràng – hắn chính là “Cún Bự Tan Nát Cõi Lòng”.
…
Nhiều ngày sau, tôi vẫn nhớ mãi. Nhớ ánh mắt hắn khi tuyệt vọng, nhớ vòng tay ôm tôi khi vỡ òa.
Dù giữa chúng tôi là ngàn vách ngăn, tôi biết mình chẳng thể rời xa hắn nữa.
Bởi vì… tình yêu này đã bén rễ từ rất lâu, từ ngày con suối nhỏ năm ấy đưa tôi đến bên Minh Hạo.