Chương 4 : Tháo nút thắt

Tôi ngồi cạnh Lục Khải Phong trong chiếc xe sang trọng của anh ấy, không gian im lặng đến ngột ngạt. Tim tôi đập thình thịch, một phần vì sợ hãi, một phần vì sự gần gũi đến nghẹt thở này. Mùi hương nam tính của anh ấy bao trùm lấy tôi, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Anh ấy không lái về công ty hay nhà tôi, mà thẳng tiến đến một khu biệt thự cổ kính ở ngoại ô. Cổng sắt lớn từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn với những cây cổ thụ và kiến trúc châu Âu tráng lệ. Tôi nhận ra đây là Lục gia, nơi mà mọi người trong công ty chỉ dám nhắc đến với vẻ kính nể và sợ hãi. Lục Khải Phong đưa tôi đến đây làm gì?

“Xuống xe,” anh ấy ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.

Tôi miễn cưỡng bước xuống, lòng bàn chân như dán chặt vào đất. Lục Khải Phong đi trước, dáng vẻ vẫn uy quyền và lạnh lùng như mọi khi. Chúng tôi bước vào trong biệt thự. Không khí bên trong trang trọng, tĩnh mịch. Một người quản gia già cúi đầu chào anh ấy, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò.

Lục Khải Phong dẫn tôi vào phòng khách rộng lớn. Ngay khi bước vào, tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên ghế bành, ánh mắt sắc lạnh và đầy uy nghiêm — chắc chắn là Lão gia Lục. Bên cạnh ông, Thẩm Lam đang ngồi đó, vẻ mặt kiêu hãnh. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhếch mép cười — một nụ cười đầy bí hiểm và ác ý.

“Khải Phong, con đưa ai về đây vậy?”
Lão gia Lục lên tiếng, ánh mắt ông ta quét qua tôi rồi cau mày.

Không trả lời thẳng, Lục Khải Phong nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng sát bên mình khiến tôi giật mình. Bàn tay anh ấy ấm áp và mạnh mẽ.

“Con có chuyện muốn nói với cha,” anh nói bình thản. “Và cô ấy, Diệp An, phải có mặt.”

Lão gia Lục hừ lạnh:

“Sao con bé này lại giống con bé Tuyết năm xưa đến vậy?”

Thẩm Lam nhanh chóng chen vào với vẻ đáng thương:

“Lão gia, con đã nói rồi. Diệp An chỉ là người giúp việc của Khải Phong thôi ạ. Cô ta cứ bám víu lấy anh ấy…”

Cô ta cố tình nhấn mạnh hai từ “người giúp việc” và “bám víu”, hạ thấp tôi một cách rõ ràng.

Tôi tức giận đến run người, nhưng Lục Khải Phong siết nhẹ tay tôi.

“Thẩm Lam, cô im miệng!”
Ánh mắt anh sắc như dao.
“Cha, con xin lỗi phải nói điều này, nhưng Thẩm Lam đã nói dối. Hoàn toàn.”

Tất cả đều sững sờ — kể cả tôi.

“Chuyện đính hôn giữa con và Thẩm Lam là hoàn toàn bịa đặt. Và chuyện Thẩm Tuyết… con sẽ nói rõ mọi chuyện ở đây, trước mặt Diệp An, vì cô ấy có quyền được biết.”

Tôi nghẹn lại. Anh ấy tiếp tục, ánh mắt kiên định:

“Ba của Thẩm Lam và Thẩm Tuyết — ông Thẩm — chính là người đã lợi dụng tình cảm của con với Thẩm Tuyết để đánh cắp hồ sơ dự án tối mật của Lục thị mười năm trước…”

Lão gia Lục tái mặt. Thẩm Lam thì trợn tròn mắt.

“Thẩm Tuyết chính là kẻ tiếp tay. Sau khi sự việc bị phát hiện, cô ta tự tử. Còn ông Thẩm thì bị tai nạn xe và sống thực vật.”

Tôi chết sững. Một bi kịch kinh hoàng. Và tôi… lại giống người phụ nữ ấy?

Lục Khải Phong dừng lại giây lát, rồi tiếp:

“Còn về Diệp Duật… cậu bé không phải kẻ giết người. Chính cậu đã chứng kiến cảnh ông Thẩm đẩy chú tư tôi ra đường. Cậu bé sợ hãi nên bỏ chạy, không dám nói gì.”

Tôi choáng váng. Diệp Duật… đã phải sống trong nỗi ám ảnh đó bao năm?

Thẩm Lam bật cười như phát điên:

“Đúng vậy! Tôi đã dùng nó! Diệp Duật gián tiếp hại chết chú tư anh! Anh sẽ không thể ở bên một người như Diệp An đâu!”

Lục Khải Phong bước đến, túm lấy tay Thẩm Lam:

“Cô đã đi quá giới hạn rồi!”

Anh ném một tập hồ sơ lên bàn:

“Đây là toàn bộ bằng chứng tôi thu thập. Diệp Duật chỉ là một nhân chứng bị sang chấn tâm lý. Và tất cả những việc làm của Thẩm Lam đều là một phần trong kế hoạch trả thù mù quáng.”

Lão gia Lục run rẩy cầm lấy tập hồ sơ. Thẩm Lam tái mét, lùi lại như sắp ngã.

Tôi quay sang Lục Khải Phong, ánh mắt cầu khẩn. Anh hiểu ngay:

“Cha, con xin phép đi tìm Diệp Duật. Thằng bé có lẽ đang rất hoảng loạn.”

Anh nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi căn biệt thự đầy bí mật và bi kịch.


Trên đường đi, bàn tay anh ấy vẫn ấm áp. Giờ đây, mọi hiểu lầm đã được hóa giải. Tôi nghẹn ngào:

“Anh… em xin lỗi. Em đã hiểu lầm anh.”

Lục Khải Phong siết chặt tay tôi, dịu dàng lau nước mắt trên má tôi.

“Đừng khóc nữa. Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là em đang ở đây, và chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.”

Chiếc xe lao đi trong màn đêm, hướng về ngôi mộ mẹ tôi và Diệp Duật. Tôi biết, đây sẽ là một đêm dài, nhưng tôi không còn cô đơn nữa. Bên cạnh tôi là Lục Khải Phong — người đàn ông từ một CEO lạnh lùng, nay đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi.