Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungGóc chụp rất tinh vi. Trong ảnh, tôi và người đó trông như đang thân mật, ngồi rất gần nhau.
“Hội đồng xét xử! Đây chính là bằng chứng ngoại tình không thể chối cãi của Hạ Anh!” – Luật sư bên nguyên gào lên. – “Một người phụ nữ không đoan chính, lấy tư cách gì để đòi chia tài sản của thân chủ tôi?!”
Khán phòng xôn xao. Thành Vĩ mím môi cười đầy đắc ý. Mai Hương còn cố tình mấp máy môi, nhìn tôi, miệng thì thầm:
“Con tiện nhân.”
Tôi nghẹn thở. Tim đập loạn. Tôi nhìn sang Bảo An.
“Thưa hội đồng xét xử, những bức ảnh mà bên nguyên đơn đưa ra là bằng chứng ngoại tình, thực chất chỉ là sự vu khống ác ý.”
Cô ấy rút ra một tập hồ sơ, giọng rõ ràng.
“Buổi gặp mặt diễn ra vào lúc 3 giờ chiều, ngày X tháng X năm nay, tại quán cà phê XX. Người đàn ông trong ảnh là trợ lý pháp lý của tôi – Quang Vinh.”
“Tại thời điểm đó, anh ấy thực hiện nhiệm vụ chuyển giao tài liệu pháp lý không liên quan đến vụ án, theo sự chỉ đạo của tôi, cho thân chủ của tôi – Hạ Anh.”
Cô ra hiệu cho Quang Vinh đứng dậy. Anh cúi người chào thẩm phán.
“Đây là bản sao chứng chỉ hành nghề luật sư của Quang Vinh, cùng với lịch trình và nhật ký công việc hôm đó. Tất cả đều chứng minh: hành vi của anh ta là đang thi hành nhiệm vụ được giao.”
“Thưa hội đồng xét xử!” – Bảo An tiếp tục – “Phía bị đơn luôn lấy hợp đồng tiền hôn nhân để che đậy bản chất. Nhưng sự thật là: trong thời kỳ hôn nhân, Thành Vĩ đã liên tục thực hiện các hành vi che giấu, chuyển nhượng tài sản chung.”
Cô mở USB, lần lượt trình chiếu.
“Hợp đồng mua bán căn hộ tại khu Vân Tập Uyển – ký cách đây hai năm, đúng thời điểm công ty Thành Vĩ khai báo khó khăn tài chính.”
“Sao kê ngân hàng: Tiền chuyển từ tài khoản cá nhân, trùng thời điểm Hạ Anh phải rút tiền tiết kiệm hỗ trợ chồng.”
“Bằng chứng thương mại giả tạo giữa công ty của Mai Hương và Thành Vĩ, dẫn đến việc mua một căn nhà mặt phố – đứng tên Thành Vĩ.”
“Và cả căn biệt thự ngoại ô, hiện đứng tên mẹ ruột của Thành Vĩ, nhưng tiền mua không rõ nguồn gốc.”
“Tổng cộng giá trị tài sản vượt hơn 20 triệu nhân dân tệ. Tất cả được mua trong thời kỳ hôn nhân, không hề thông báo cho thân chủ tôi. Tất cả đều đứng tên Thành Vĩ hoặc người thân. Ý đồ đã quá rõ ràng: che giấu tài sản, cố tình chuyển quyền sở hữu.”
Giọng Bảo An vang lên, rõ ràng và đầy sức nặng:
“Còn nghiêm trọng hơn nữa.”
Cô bấm phát đoạn ghi âm trong USB.
Giọng Thành Vĩ vang vọng khắp phòng xử án:
“…Hạ Anh? Hơ, con đàn bà ngu ngốc! Ký hợp đồng tiền hôn nhân, lại chẳng đi làm… tiền thì tôi rút bằng tài khoản ngầm, sạch sẽ! Có làm ầm lên cũng vô ích! Hợp đồng trói chặt cổ nó rồi! Đợi tôi tống con mụ đó ra khỏi nhà…”
Cả phòng xử án nổ tung.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thành Vĩ. Mặt hắn tái mét. Mồ hôi vã đầy trán.
Khoảng thời gian chờ tuyên án dài như một thế kỷ.
Phía Thành Vĩ bao trùm không khí chết lặng. Mai Hương liên tục cúi đầu nhìn điện thoại, ngồi không yên.
Bảo An nắm lấy tay tôi. Tay cô rất vững.
“Yên tâm.” – Cô nói nhỏ.
Cuối cùng… thẩm phán trở lại. Ngồi xuống ghế.
Cả phòng xử lập tức yên tĩnh tuyệt đối.
“Bây giờ tuyên án.”
“Hội đồng xét xử nhận thấy… nguyên đơn Thành Vĩ và bị đơn Hạ Anh tình cảm vợ chồng thực sự đã rạn nứt nghiêm trọng, không còn khả năng hàn gắn – chấp thuận ly hôn.”
“Về việc phân chia tài sản…”
Giọng thẩm phán đều đặn, rõ ràng:
“Trong thời kỳ hôn nhân, Thành Vĩ đã lần lượt mua:
– Một căn hộ tại khu Vân Tập Uyển, tòa X, căn số XXX.
– Một mặt bằng kinh doanh tại địa chỉ XX, quận XX.
– Một căn biệt thự tại XX, hiện đứng tên mẹ ruột của Thành Vĩ.”
“Tất cả các bất động sản trên bị xác định là hành vi chuyển nhượng, che giấu tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân.”
“Căn cứ vào tình hình sử dụng thực tế và pháp luật hiện hành, ba tài sản trên vẫn thuộc quyền sở hữu của Thành Vĩ. Tuy nhiên, Thành Vĩ bắt buộc phải bồi thường cho Hạ Anh bằng tiền mặt, tương ứng với phần giá trị chia sẻ hợp pháp.”
“Tổng số tiền bồi thường bất động sản: 8,6 triệu nhân dân tệ.”
“Ngoài ra, dù Hạ Anh không nắm cổ phần trên danh nghĩa trong công ty của Thành Vĩ, nhưng xét thấy có đóng góp thực tế trong giai đoạn khởi nghiệp, nên được hưởng phần chia theo tỷ lệ tăng giá trị cổ phần.”
“Thành Vĩ phải thanh toán cho Hạ Anh khoản tương ứng giá trị tăng trưởng cổ phần: 2,4 triệu nhân dân tệ.”
“Về khoản tiền được cho là cha ruột của Hạ Anh vay nợ Thành Vĩ – không có đủ bằng chứng, không được tòa chấp nhận.”
“Xét việc Thành Vĩ đã cố ý che giấu, chuyển nhượng tài sản, đồng thời có hành vi đe dọa người thân của Hạ Anh – cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật…”