Trong lúc giằng co với gia đình, không rõ thế nào mà mẹ kế của Tuyết Loan lỡ tay đẩy mạnh, khiến cô ta ngã lăn ra giữa đường. Và rồi, chuyện không ai mong muốn cũng xảy ra…
Y như kiếp trước, Tuyết Loan gặp tai nạn giao thông, mất đứa con trong bụng. Mẹ kế của cô ta ngay lập tức bị cảnh sát bắt giữ với tội danh cố ý giết người.
Sau tai nạn, Tuyết Loan nằm viện điều trị. Cha cô ta mỗi ngày đều đến bệnh viện, quỳ gối van xin:
“Con ơi, hãy ký giấy bãi nại đi… Cứu mẹ con một mạng…”
Cô ta cắn miếng táo giòn rụm, ngồi trên giường, giọng đầy giễu cợt:
“Từ khi mẹ ruột tôi mất, ông đưa ả đàn bà đó và thằng con riêng về nhà, tôi đã từng có một ngày yên ổn chưa?”
“Giờ ông muốn tôi tha cho ả ta? Cũng được thôi… Đưa 500 ngàn đây, rồi nói tiếp!”
500 ngàn, với gia đình nghèo khó của họ, là con số không tưởng. Muốn gom đủ chỉ còn cách bán nhà.
Nhưng Tuyết Loan đã quá ngây thơ khi nghĩ cha mình yêu mẹ kế đến vậy. Ngày hôm sau, ông ta nghe thấy con gái đòi 500 ngàn, liền về thẳng nhà… và không bao giờ quay lại nữa.
Một tuần sau, mẹ kế bị kết án tù.
Ngay lập tức, thằng em trai cùng cha khác mẹ của Tuyết Loan xuất hiện tại bệnh viện, gào thét đòi giết cô ta để trả thù cho mẹ hắn. Tuyết Loan sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc, lẫn trốn biệt tăm.
Trong thời gian đó, tôi và Minh Triết đã đưa Đức Hùng về nhà, thuê một hộ lý giá rẻ trông nom.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp con người Tuyết Loan.
Một buổi chiều, tôi bước vào phòng thì choáng váng nhận ra: Tuyết Loan đã có mặt trong nhà tôi!
Cô ta đánh ngất hộ lý, cầm dao kề sát cổ Đức Hùng, hét lên:
“Tôi biết các người không dám để ông ấy chết! Chỉ cần ông ta còn sống, các người còn được tiền hưu trí. Đưa tôi 300 ngàn, tôi lập tức biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa!”
300 ngàn để cô ta biến mất luôn? Không đời nào!
Kiếp trước, chính cô ta phá nát gia đình tôi. Vì cô ta, Minh Triết vào tù, tôi từ một người vợ an nhàn trở thành bà già lao công bị khinh miệt.
Giờ cô ta nghĩ cầm tiền là xong? Không có cửa!
Tôi rút điện thoại ra, bình tĩnh bấm số.
“Tôi báo cảnh sát.”
Tuyết Loan hoảng hốt, hét lên:
“Không cần 300 ngàn nữa! 200 ngàn cũng được!“
Tôi vẫn lạnh lùng bấm tiếp.
“100 ngàn! 100 ngàn thôi! Làm ơn!”
Tay cô ta run rẩy, lưỡi dao chệch đi một chút, cứa nhẹ vào cổ Đức Hùng. Máu trào ra.
Minh Triết hoảng loạn định lao tới, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.
Tôi bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh:
“Tuyết Loan. Cô chắc chắn đứa bé trong bụng là con của Đức Hùng chứ?”
Cô ta nghẹn lại.
Tôi cười nhạt:
“Cô và ông ta chắc không biết… Nhưng nhiều năm trước, Đức Hùng đã bị vô sinh.”