Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
…
Ánh đèn thành phố trải dài ngoài khung cửa sổ. Trong căn phòng, chỉ còn tiếng điều hòa khẽ rì rì và nhịp thở của chúng tôi.
Trần Dật đứng sát tôi. Ánh mắt anh như giữ chặt, khiến tôi không thể rời.
Bàn tay anh vòng ra sau eo, kéo tôi vào, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ còn là một lớp vải mỏng.
Hơi ấm từ người anh tràn sang, mạnh mẽ đến mức tôi thấy khó thở.
Ngón tay anh luồn vào tóc, vuốt nhẹ rồi siết lại, khẽ kéo tôi ngẩng lên.
– Nhìn tôi. – Giọng anh trầm, khàn, mang mệnh lệnh dịu dàng.
Khi môi anh chạm môi tôi, ban đầu… chỉ là một cái chạm mềm mại, chậm rãi, như muốn trấn an.
Nhưng rồi áp lực tăng lên.
Hơi thở nóng, nhịp tim nhanh.
Mùi hương quen thuộc quấn lấy, kéo tôi vào một vòng xoáy không lối thoát.
Tôi đáp lại, ban đầu còn dè dặt, nhưng khi bàn tay anh trượt từ eo lên lưng, ấn sát tôi hơn, toàn thân tôi bỗng mất hết sức chống cự.
Lồng ngực anh rắn chắc áp vào ngực tôi, mỗi nhịp tim của anh dồn dập như muốn hòa vào nhịp tim tôi.
Anh nghiêng đầu, nụ hôn sâu hơn, cuốn hơn.
Môi anh di chuyển từ môi tôi xuống cổ, để lại từng vệt nóng bỏng.
Mỗi điểm môi chạm qua, da tôi như bừng lên từng nhịp.
Tôi run khẽ, bàn tay bấu nhẹ vào vai anh.
Anh khẽ bật cười, hơi thở phả vào làn da ửng nóng của tôi.
– Hạ Vy… em thuộc về tôi.
Tôi thở gấp, giọng nghẹn lại:
– Nếu anh buông… em sẽ không biết đi đâu nữa.
Một ánh sáng mãnh liệt lóe lên trong mắt anh.
Anh bế bổng tôi, bước nhanh đến sofa, đặt tôi xuống, nhưng vẫn giữ tôi trong vòng tay.
Một tay anh chống cạnh đầu tôi, tay kia trượt dọc theo đường cong hông, di chuyển chậm rãi nhưng đầy chủ ý, như đang ghi nhớ từng chi tiết.
Tôi vòng chân quấn lấy anh, kéo sát hơn, cảm nhận rõ từng hơi thở nóng bỏng lướt qua da.
Nụ hôn tiếp theo… không còn chần chừ.
Môi anh khóa chặt môi tôi, đầu lưỡi quấn lấy, chiếm hữu.
Hơi thở hai người đan vào nhau, gấp gáp, rối loạn.
Không còn phân biệt đâu là của anh, đâu là của tôi.
Bàn tay anh dịch dần lên, dừng lại ở thắt lưng, ngón tay khẽ siết, khiến tôi giật nhẹ.
Anh dừng một thoáng, mắt tìm mắt tôi, như xác nhận một lần nữa.
Khi thấy tôi khẽ gật, ánh mắt anh tối lại, rồi… nụ hôn càng sâu, càng nóng hơn.
Ngoài kia, thành phố vẫn rực sáng.
Nhưng thế giới của tôi… chỉ còn anh – bao quanh, siết chặt, và không cho tôi một cơ hội nào để thoát ra.