Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Trăng đêm rằm treo cao, ánh sáng bạc phủ lên mái ngói phủ Quốc công. Ngọc Vân ngồi bên án thư, tay lật từng tờ giấy mỏng, nhưng tâm trí rối bời.
Cánh cửa khẽ mở. Vu Liên bước vào, vẻ mặt căng thẳng:
“Tiểu thư… hôm nay nô tỳ tình cờ nghe mấy nha hoàn bếp nói… người bỏ dược trong trà đêm tân hôn… là do Yên Chi sai.”
Ngọc Vân ngẩng lên, ánh mắt chớp nhẹ nhưng không ngạc nhiên. Một cảm giác lạnh lẽo chậm rãi bò dọc sống lưng. Nàng đặt tách trà xuống, giọng trầm:
“Ngươi chắc chứ?”
“Chắc. Nô tỳ còn nghe… Yên Chi muốn lợi dụng chuyện đó để khiến điện hạ ghét bỏ tiểu thư.”
Nàng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy lạnh đến mức ngay cả Vu Liên cũng rùng mình.
Tối muộn, Minh Dực được gọi đến. Hắn quỳ một gối, ánh nến hắt bóng dài trên nền đá.
Ngọc Vân đứng bên cửa sổ, lặng nhìn ánh trăng. Giọng nàng vang lên, chậm rãi:
“Đêm đó… là có người cố ý bỏ dược.”
Hắn siết chặt nắm tay:
“Thuộc hạ đã đoán. Nhưng… không muốn chủ tử bận tâm.”
“Bận tâm? Nếu ta không bận tâm, thì chẳng khác nào mặc cho người khác muốn sắp đặt số phận ta thế nào cũng được.”
Hắn bước đến gần hơn, ánh mắt lóe lên tia lo lắng:
“Vậy… chủ tử muốn thuộc hạ làm gì?”
Ngọc Vân quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy:
“Không cần làm gì cả. Chỉ cần… nhớ rằng chuyện đó ta không hối hận.”
Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng. Minh Dực muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, đôi vai căng lên.
Vài ngày sau, tin Minh Dực được điều ra biên ải lan khắp phủ. Ngọc Vân nhận giấy điều lệnh từ tay hắn, lòng nặng trĩu.
“Ngươi… nhất định phải đi sao?” – nàng hỏi, giọng nhẹ nhưng run.
“Mệnh vua khó trái. Lần này… e rằng lâu mới có thể trở về.”
Ngọc Vân khẽ cười, nhưng ánh mắt ánh lên một tia đau đớn:
“Lâu… vẫn tốt hơn là không.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét. Cuối cùng, hắn quỳ xuống, đôi tay đặt ngang trán:
“Chủ tử… thuộc hạ xin thề, nếu còn sống, nhất định trở về tìm người.”
Nàng cúi xuống, đặt tay lên mái đầu hắn, cảm giác từng sợi tóc thô ráp lùa qua kẽ tay. Nỗi nghẹn ứ dâng lên, nhưng nàng vẫn cố kìm:
“Ta đợi.”
Sáng hôm tiễn, sương dày phủ kín cổng phủ. Minh Dực mặc giáp nhẹ, lưng đeo trường kiếm. Khi hắn quay đi, bóng lưng cao lớn ấy chìm dần vào màn sương, chỉ còn lại mùi hương gió lạnh và tiếng vó ngựa xa dần.
Ngọc Vân đứng mãi nơi bậc thềm, không nói, không khóc. Chỉ khi sương tan, nàng mới quay vào, siết chặt trong tay một mảnh vải đen – góc áo hắn vô tình vướng lại tối qua.