Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungThứ bảy.
Ngày cưới.
Tôi đứng trước gương, váy cưới ôm sát cơ thể trắng muốt, đuôi váy dài quét nhẹ nền gạch lát đá.
Làn da được trang điểm kỹ càng, đôi môi đỏ như máu và ánh mắt sắc lạnh…
Như thể tôi không phải cô dâu, mà là một nhân vật bước ra từ một vở kịch đen tối.
Chỉ khác ở chỗ, vở kịch này không có khán giả, cũng chẳng có kết thúc có hậu.
Lục Thần bước vào phòng thay đồ giữa lúc tôi đang được cô thợ trang điểm gắn nốt chiếc mạng che mặt.
Ánh mắt anh dừng lại một giây, rất nhanh, rồi lạnh nhạt rời đi.
— “Ổn.”
Anh nói, rồi quay sang trợ lý:
— “Xuống xe trong ba phút nữa.”
Chỉ một từ.
Không khen. Không xúc động.
Tôi cười gượng, quay lưng về phía gương.
Trong ánh sáng đèn vàng, người con gái ấy – là tôi – chẳng khác gì một con búp bê mặc váy cưới.
Đẹp, nhưng vô hồn.
Lễ cưới diễn ra tại một khách sạn 5 sao nổi tiếng.
Mọi thứ hoàn hảo đến mức xa vời thực tại: hoa tươi, nhạc sống, champagne và những vị khách có mặt chỉ để tỏ ra thân quen với chú rể.
Không ai hỏi tôi là ai.
Càng không ai quan tâm tôi là cô dâu đến từ đâu.
Tôi ngồi cạnh anh suốt buổi tiệc, nụ cười mỉm dán trên môi như được lập trình sẵn.
Chỉ đôi lần tôi bắt gặp ánh mắt của vài người phụ nữ lướt qua, nhìn tôi bằng ánh nhìn đầy ẩn ý – thương hại hoặc khinh thường.
Anh không giới thiệu tôi là ai.
Chỉ gật đầu xã giao, bắt tay vài người, rồi lại ngồi yên lặng.
Cho đến khi ly rượu thứ tư được rót, tôi không nhịn được nữa, quay sang anh:
— “Anh nghĩ gì khi kết hôn với một người lạ? Không yêu, không cảm xúc?”
Lục Thần nhấp môi, ánh nhìn vẫn không rời sân khấu:
— “Tôi không cần cảm xúc. Tôi cần chức danh. Và cô thì cần tiền.”
Tôi cứng họng.
Lời lẽ của anh, dù đúng, vẫn sắc như dao.
Tối muộn, xe đưa chúng tôi về biệt thự – ngôi nhà mà tôi được thông báo là “tạm thời ở trong một năm”.
Căn biệt thự trắng ngà nép mình bên triền dốc, ánh đèn dịu vàng hắt ra từ các cửa sổ lớn, yên tĩnh đến mức lạnh lẽo.
Mọi thứ đều hoàn hảo… một cách đáng sợ.
— “Đây là phòng của cô.”
Anh chỉ tay về phía cánh cửa cuối hành lang tầng hai.
— “Tôi không ở chung. Cần gì thì gọi trợ lý.”
Tôi đứng yên một lúc, cảm giác như bị vứt vào nơi ở tạm.
— “Còn chúng ta thì sao? Là vợ chồng rồi mà?”
Lục Thần quay đầu, ánh mắt sắc lạnh:
— “Đêm đó là ngoại lệ. Tôi không có hứng thú lặp lại.”
Tôi bật cười.
Nhưng là cười cay đắng.
— “Anh có thường nói những lời làm tổn thương người khác như thế không?”
— “Chỉ với những người biết mình đang làm gì.”
Anh đáp, rồi quay đi.
Cánh cửa phòng anh đóng lại.
Lạnh lẽo. Dứt khoát.
Tôi thở dài, bước vào căn phòng dành cho “cô vợ hợp đồng”.
Căn phòng rộng, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại thiếu đi một thứ quan trọng: hơi ấm con người.
Tôi đứng nhìn tấm ảnh cưới được đặt sẵn trên bàn.
Chúng tôi trong đó – trông như một đôi hoàn hảo.
Nhưng tôi biết rõ, tấm ảnh ấy cũng chỉ là lớp vỏ bọc cho một hợp đồng đắt giá.
Tôi ngồi xuống giường, tay siết nhẹ tấm ga trắng mịn.
Từ giây phút này, tôi chính thức là “vợ” của Lục Thần – một người đàn ông tôi không biết rõ, nhưng lại phải sống chung dưới một mái nhà.
Và như một bản án treo lơ lửng, một năm trước mắt…
bắt đầu từ đêm nay.
