Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Sáng hôm sau, nắng xuyên qua song cửa, rơi từng đốm vàng lên nền gạch. Ngọc Vân vừa thức dậy đã thấy Tiểu Mai loay hoay thu dọn đệm chăn. Ánh mắt nàng chợt dừng lại khi nhận ra vài vết hồng nhạt lẫn trong sợi tơ gấm.
Vu Liên, vốn kín đáo, khẽ nói:
“Tiểu thư… chăn này có lẽ nên đem giặt sớm, kẻo bọn hạ nhân khác thấy sẽ sinh lời đồn.”
Ngọc Vân thong thả ngồi xuống bàn, rót một chén trà, giọng nhẹ tênh:
“Đem đến giặt ở hồ sen sau viện. Đừng để ai khác chạm vào.”
Một lát sau, khi ra hồ sen, nàng thấy Minh Dực đang xắn tay áo, hai ống tay lộ ra những đường gân xanh dưới làn da rám nắng. Hắn cúi người, dùng bàn chải tre kỳ từng nếp gấm, động tác kiên nhẫn đến mức khiến nàng bất giác dừng bước.
Ánh sáng sớm phản chiếu trên mặt nước, bao quanh hắn là mùi hương quen thuộc – mùi của gió đêm qua, của hơi thở ấm áp đã từng kề bên nàng.
Ngọc Vân cất giọng:
“Minh Dực, ngươi làm gì mà giống tỳ nữ thế?”
Hắn không ngẩng đầu, chỉ đáp:
“Chủ tử giao, thuộc hạ không dám để người khác làm.”
Nàng bước lại gần, đôi mắt cong cong:
“Chăn này… có gì đặc biệt sao?”
Khoé môi hắn mím chặt, vành tai hơi đỏ. Một giọt nước từ mép chăn rơi xuống, vỡ tan trên mu bàn tay hắn. Ngọc Vân nhìn, bất giác bật cười khẽ:
“Ngươi giặt kỹ quá, đến mai vải cũng sờn mất.”
Buổi trưa, trời oi bức. Trong tẩm điện, bình phong khắc hoa sen tỏa bóng mờ xuống sàn. Ngọc Vân ngồi đọc sách nhưng mồ hôi rịn nơi thái dương, khó chịu buông sách xuống.
Nàng gọi:
“Minh Dực.”
Hắn bước vào, vẫn là dáng đứng ngay ngắn.
“Đi lấy cho ta thau nước mát.”
Không lâu sau, hắn trở lại với một thau nước lớn, hơi lạnh bốc lên. Ngọc Vân khẽ rửa mặt, nhưng cảm giác oi bức vẫn chưa tan. Nàng ngẩng đầu, nửa đùa nửa thật:
“Hay là… ngươi giúp ta gội đầu luôn đi?”
Ánh mắt hắn thoáng khựng lại, nhưng vẫn gật. Nàng ngồi trước ghế gỗ, mái tóc dài buông xuống như dải lụa. Hắn cúi người, từng nhịp đổ nước, ngón tay khẽ tách từng lọn tóc, động tác nhẹ đến mức như sợ làm nàng đau.
Nước lạnh len vào da đầu, nhưng bàn tay hắn lại ấm, mỗi lần chạm nhẹ như đánh thức một lớp cảm giác mỏng manh nơi gáy. Ngọc Vân khép hờ mắt, cảm nhận từng luồng hơi thở hắn thoảng qua.
Đến khi tóc đã xõa ướt trên vai, nàng quay lại, mỉm cười:
“Ngươi giỏi việc này quá… Có phải đã từng hầu hạ ai chưa?”
Hắn thoáng cau mày:
“Chưa từng. Chỉ… học vì muốn chăm sóc chủ tử.”
Một câu nói, nhẹ thôi, nhưng như sợi tơ vô hình siết chặt trái tim nàng.
Chiều xuống, khi nàng ra vườn ngắm hoa, bắt gặp Yên Chi đang đứng nói chuyện với vài phu nhân trong viện. Ánh mắt Yên Chi lia đến nàng, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
“Nghe nói tân phi được hắc y thị vệ hầu hạ tận giường. Thật… khác người.”
Cả nhóm phu nhân khẽ cười, ánh nhìn đầy dò xét. Ngọc Vân bước lại, giọng êm như lụa:
“Phải, hắc y thị vệ của ta rất trung thành. Có gì bất tiện sao?”
Yên Chi hơi chột dạ, nhưng vẫn ngẩng cằm:
“Chỉ là… chuyện trong phủ, ai cũng biết thì khó giữ danh tiết.”
Ngọc Vân khẽ cười, xoay người rời đi. Nụ cười ấy không có ý giải thích, nhưng lại đủ để khiến lời đồn kia thêm phần mập mờ – như chính sợi tơ ngầm giữa nàng và Minh Dực, càng kéo càng rối, khó mà cắt bỏ.