Chương 3 : Giám sát cô thư ký

Lời tuyên bố của Lục Khải Phong rằng anh ta không chấp nhận đơn xin nghỉ việc của tôi cứ lởn vởn trong đầu suốt đêm. Tôi nằm trằn trọc, cố gắng lý giải hành động của anh ấy. Là vì anh ta cần tôi thật sao? Hay chỉ là một kiểu trêu đùa, một cách để giữ tôi lại dưới sự kiểm soát của mình?

Sự ghen tuông lóe lên trong mắt anh ấy tối qua… có thật không? Hay chỉ là tôi tự huyễn hoặc?


Sáng hôm sau, tôi đi làm với một tâm trạng nặng nề. Tôi biết, từ giờ trở đi, mỗi ngày ở Lục Thị sẽ là một thử thách.

Quả nhiên, buổi sáng hôm đó, Lục Khải Phong gọi tôi vào phòng. Anh ta đưa cho tôi một sấp tài liệu mới tinh.

“Đây là chi tiết dự án hợp tác với Tập đoàn Tô thị,” – giọng anh ấy vẫn lạnh lùng như thường lệ.
“Cô sẽ là người chịu trách nhiệm chính về phần truyền thông và đối ngoại. Trợ lý Thẩm Lam sẽ chỉ hỗ trợ.”

Tôi ngẩng đầu lên, kinh ngạc. Trách nhiệm chính? Hôm qua còn bảo để Thẩm Lam đi thay tôi tham dự tiệc, vậy mà giờ…?

“Nhưng… thưa Tổng giám đốc, tôi nghĩ Thẩm Lam có kinh nghiệm hơn trong mảng này…” – tôi cố gắng biện hộ.

“Tôi tin tưởng vào năng lực của cô. Hay cô đang cố tình thoái thác trách nhiệm?” – anh ta ngắt lời, ánh mắt như đang thách thức.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu:

“Vâng, tôi đã rõ.”


Từ ngày đó, Lục Khải Phong càng lúc càng “giám sát” tôi chặt chẽ hơn. Anh ấy thường xuyên gọi tôi vào phòng làm việc riêng – không chỉ để bàn công việc, mà còn… để nhìn tôi.

Đôi khi, đang làm việc, tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh ấy dán chặt qua lớp kính trong suốt của văn phòng. Không cười, không nói, chỉ nhìn – nhưng cái nhìn đó khiến tôi rùng mình, như thể anh ta đọc được cả suy nghĩ trong đầu tôi.


Thẩm Lam thì không giấu nổi sự khó chịu. Cô ta luôn cố tiếp cận Lục Khải Phong, nhưng anh ấy giữ khoảng cách rất rõ ràng. Điều đó càng khiến cô ta tức tối và tìm cách gây sự với tôi.

Một buổi chiều, khi tôi đang đi pha cà phê, Thẩm Lam bất ngờ chặn tôi lại. Cô ta nở một nụ cười giả tạo:

“Diệp An, tôi nghe nói Lục Tổng rất tin tưởng cô nhỉ? Đưa cả dự án Tô thị cho cô phụ trách chính.”
“Nhưng cô có biết không? Đôi khi sự tin tưởng lại là con dao hai lưỡi đấy, đặc biệt là với Lục Tổng.”

Tôi nhìn cô ta, giữ bình tĩnh:

“Tôi không hiểu ý Trợ lý Thẩm.”

Cô ta ghé sát tai tôi, giọng ngọt như mật nhưng đầy độc địa:

“Ý tôi là, Lục Tổng rất khó đoán. Hôm nay thân thiết, ngày mai có thể xem cô như cái gai trong mắt. Nhất là khi cô… quá giống một người anh ấy không muốn nhắc đến.”

Ánh mắt cô ta đầy thách thức:

“Cô có vẻ không biết vị trí của mình đâu. Lục Khải Phong… không phải ai cũng có thể chạm vào. Tôi khuyên cô nên biết điều.”


Tim tôi khẽ nhói.

Cô ta đang cảnh cáo tôi. Nhưng lời nói đó… khiến tôi không thể không suy nghĩ. Có lẽ giữa họ đã từng có gì đó? Có lẽ tôi thật sự nên rời đi…

Tôi siết chặt ly cà phê, không để lộ cảm xúc:

“Cảm ơn Trợ lý Thẩm đã ‘khuyên nhủ’. Tôi nghĩ tôi biết mình đang làm gì.”

Tôi quay lưng, để lại cô ta với gương mặt tức tối.


Chiều hôm đó, tôi quyết định hẹn gặp một người bạn cũ – để tìm cơ hội việc làm mới. Dù Lục Khải Phong không chấp nhận đơn nghỉ việc, tôi sẽ tìm cách rời đi bằng mọi giá.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe sang trọng quen thuộc đã đỗ ngay trước mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống, ánh mắt sắc lạnh của Lục Khải Phong quét từ đầu đến chân tôi – rồi dừng lại ở chiếc túi xách.

“Đi đâu vậy?” – giọng anh ta trầm thấp, vừa là câu hỏi, vừa là mệnh lệnh.

Tôi giật mình:

“Tôi… tôi có chút việc riêng.”

“Việc riêng gì mà phải giấu giếm vậy?” – anh ta hỏi ngược, giọng có chút trêu ghẹo nhưng lại ẩn chứa sự chiếm hữu.
“Cô đừng quên, cô vẫn đang là trợ lý của tôi. Mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt tôi.”

Tôi cảm thấy như bị một tấm lưới vô hình siết chặt. Anh ấy… đang theo dõi tôi?

Lục Khải Phong mở cửa xe, ra hiệu:

Lên xe. Tôi có chuyện muốn nói.

Tôi chần chừ. Lên xe lúc này… chẳng khác nào tự nộp mình vào tay anh ta. Nhưng ánh mắt kiên định của Lục Khải Phong không cho tôi đường từ chối.

Tôi miễn cưỡng bước vào, tim đập thình thịch. Tôi không biết, cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến đâu…
Và Lục Khải Phong còn muốn “tra tấn” tôi đến mức nào nữa…