Chương 3 : Bữa tiệc bẫy ngọt

Chiều hôm đó, vừa tan ca thì Kỷ Dao chạy lại dúi vào tay tôi tấm thiệp sang chảnh, ánh vàng lấp lánh.

“Thiệp mời… của ai đây?” – tôi chớp mắt.

“Trợ lý chủ tịch bảo mình đưa cho cậu, nói tối nay sau giờ làm gặp mặt. Chỗ sang lắm nha!” – Kỷ Dao cười gian – “Chắc là có liên quan đến… ai đó.”

Tôi lập tức thấy gáy lạnh. Ai đó? Chẳng lẽ… Tần Khinh Vũ?!
Không, không thể. Mình chỉ là nhân viên quèn, ai rảnh mời mình ăn tối.

Nhưng đã lỡ nhận, không đi thì sợ đắc tội. Thế là 7 giờ tối, tôi mặc chiếc đầm đen đơn giản nhất trong tủ, lén cầu nguyện: Mong là chỉ bàn công việc.


Xe vừa dừng, tôi ngẩn người: trước mặt là biệt thự rộng như cung điện, cửa lớn sáng đèn, thảm đỏ trải dài.
Chưa kịp định thần, quản gia đã mở cửa xe, cúi chào:

“Cô đến rồi, mọi người đang đợi.”

Tôi… đợi gì cơ?

Bước vào đại sảnh, một hàng dài người ăn mặc sang trọng đồng loạt quay lại. Không khí trang nghiêm đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình “thịch thịch”.

Người phụ nữ quý phái ở giữa mỉm cười:
“Con dâu tỉnh rồi!”

Tôi suýt trẹo cổ vì quay sang tìm… con dâu đâu? Ủa sao mọi ánh mắt đều nhìn tôi vậy?!


Chưa kịp giải thích, một người đàn ông lớn tuổi – chắc là Chủ tịch Tống – vẫy tay.
Hai vệ sĩ lực lưỡng khiêng ra một két sắt, đặt “rầm” xuống giữa phòng.
Két mở ra, bên trong sáng loá: vàng thỏi, vòng ngọc, đá quý lấp lánh như phim.

Ông trầm giọng:
“Chỗ này chắc chỉ khoảng năm mươi triệu thôi, hơi ít. Anh chị, thêm vào đi!”

Những người còn lại lập tức gật đầu, hô “được được” rồi gọi quản gia mang thêm hộp. Một núi tài sản cứ thế chồng lên.

Tôi đứng chết lặng. Não đang xử lý dữ liệu: Họ vừa bảo… năm mươi triệu hơi ít?


Lúc này, Tần Khinh Vũ mới thong thả bước xuống cầu thang, mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, nở nụ cười như gió xuân.
Anh đến bên tôi, cúi xuống ghé tai:
“Đừng căng thẳng, chỉ là… gặp mặt gia đình thôi.”

Tôi nuốt nước bọt.
“Gặp mặt mà như xét duyệt hồ sơ vay ngân hàng, lại còn dùng vàng làm… quà tặng?”

Anh nghiêng đầu, giọng nhỏ vừa đủ tôi nghe:
“Đây là… lễ ra mắt con dâu của nhà họ Tống.”

Tôi trừng mắt.
“Anh nói cái gì? Ai là con dâu?!”

Anh cười, đôi mắt cong lên đầy nguy hiểm:
“Chắc em thôi.”

Tôi cảm giác sắp ngất. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
Mình phải thoát khỏi nơi này… trước khi bị nhà họ Tống ký hợp đồng hôn nhân bằng vàng!