Thái y run rẩy, dập đầu liên tục trước long sàng.
Hoắc Nghiêu ngồi tựa nghiêng, ánh mắt lạnh băng hỏi ngắn gọn:
“Chuyện gì?”
Giọng thái y như chỉ mảnh, đứt quãng vì sợ:
“Thần đã kiểm tra loại cổ độc mà Hoàng thượng uống… Phát hiện nó rất ngoan cố, một khi đã vào cơ thể thì… nhiều nhất ba năm, ít nhất một năm mới có thể loại bỏ.”
Hắn liếc sang ta một cái, rồi như nghẹn lại, cuối cùng buộc phải nói ra sự thật:
“Loại cổ này mỗi tháng phát tác một lần. Cần người phụ nữ đã giải cổ lần đầu tiên ra tay tiếp, mới có thể áp chế độc tính.”
Ta chết sững.
Mỗi tháng… ta đều phải trải qua cơn ác mộng đó sao?
Hoắc Nghiêu cũng lặng người trong chốc lát, ánh mắt hắn tối sầm như vực thẳm.
“Thật nực cười.” – hắn trầm giọng, rồi phất tay cho đại giám đưa ta đi.
Ta định hỏi:
“Sau này thì sao?”
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh như sắt thép của hắn, ta lập tức nuốt lời vào trong.
Ta vốn rất sợ hắn…
Không chỉ ta, mà toàn bộ hoàng tử, công chúa trong cung đều khiếp sợ.
Năm xưa, trận chiến Ngũ Vương tranh đoạt ngôi vị đẫm máu khắp hoàng thành.
Hoắc Nghiêu – kẻ đã liên thủ cùng Tạ Quốc Công – tàn sát Tứ Vương, đạp lên xác huynh đệ mà đăng cơ.
Triều thần, hoàng tộc, phe phái đối lập… tất cả đều bị thanh trừng.
Từ ngày mẫu phi Thẩm Dao qua đời, ta bị đày tới U Minh Các, một góc lạnh lẽo bị lãng quên của hậu cung.
Nơi ấy chẳng khác gì lãnh cung – rêu phong, lạnh lẽo và tăm tối.
Khi Trần ma ma còn sống, bà còn chăm quét dọn, để lại cho ta vài phần hơi ấm.
Nhưng khi bà mất, người thay thế – Diêm Ma Ma, là hiện thân của ác quỷ.
Đêm đó, ta ôm Lạc Hồn – con mèo nhỏ – về trễ.
Vừa bước qua cửa, bàn tay thô bạo túm lấy cánh tay ta, rồi đẩy mạnh ngã nhào xuống đất.
“Mày dám tự tiện rời khỏi cung mà không xin phép hả?!”
Vút! Roi gai xé gió, quất lên vai, lên lưng ta.
Ta chỉ biết ôm chặt Lạc Hồn vào lòng, sợ nó bị thương.
Ta không trốn. Không phản kháng.
Vì nếu trốn – ta sẽ bị đánh nặng hơn.
Diêm Ma Ma càng đánh, càng hung dữ. Nhưng rồi bà ta cũng thấm mệt:
“Tối nay nhịn đói cho tao!”
Ta cũng chẳng còn gì để ăn.
Bánh màn thầu mốc meo, cháo loãng lạnh ngắt, cỏ dại mùa xuân… là tất cả những gì ta sống nhờ.
Thỉnh thoảng, Diêm Ma Ma “ban ơn” cho ta bát cháo lưng lửng nước – như bố thí cho ăn xin.
Lạc Hồn từng bắt được chuột béo múp mang cho ta… nhưng ta không dám ăn.
Cả đêm, bụng đói cồn cào, vết roi đau nhức, nước mắt lăn dài…
Ta cố nén tiếng khóc, cắn môi đến bật máu.
Ta thiếp đi trong đói và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau…
Cơn đau thể xác không còn đáng sợ bằng một mất mát lớn hơn:
Một bên bông tai của mẫu phi – kỷ vật cuối cùng – đã biến mất.
Nó là linh hồn, là duy nhất, là di vật gắn bó sâu đậm nhất giữa ta và mẫu phi.
Mất nó, lòng ta đau như bị cứa thêm trăm nhát dao.
“Phải tìm lại bằng được!”
Ta định bụng sang Thiên Cực Cung.
Nhưng ngay khi bước chân ra khỏi U Minh Các…
Tạ Doanh Nguyệt đứng chặn trước mặt ta.
Nàng ta – người từng âm mưu hạ độc Hoắc Nghiêu – đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt, như mũi dao xuyên thấu lòng ta.
Một tia gió lạnh lướt qua.
Tiếng chuông định mệnh… sắp vang lên lần nữa.