Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi đi bộ một mình trên đường, điện thoại thì vừa hết pin, gọi xe cũng không được. Đêm khuya, gió lùa qua cổ khiến tôi nổi hết da gà.
Phía sau… luôn có một chiếc xe điện nhỏ lặng lẽ bám theo.
Tôi quay đầu, lớn tiếng:
“Anh theo tôi làm gì hả?!”
Gã đàn ông trên xe khựng lại.
“Không có gì đâu…” – Hắn nói.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi khiến tôi rùng mình. Có gì đó… không đúng.
Tôi giả vờ rút điện thoại, áp vào tai:
“Ừ, anh yêu à, em sắp đến nơi rồi. Đang đi cùng người bạn nữa. Ừ, không có gì nguy hiểm đâu.”
Tôi cố ý nói to, hy vọng khiến gã kia chột dạ mà bỏ đi. Nhưng… hắn vẫn đi sau tôi. Tôi càng lúc càng đi chậm, và… càng hối hận vì đã không về cùng Lâm Dư An.
Đi được một đoạn, tôi nhìn thấy một chiếc xe điện giống y chang xe của hắn ta. Tim tôi khẽ reo lên một nhịp.
Lâm Dư An? Là anh đến đón tôi sao?
Nhưng không. Là một gã đàn ông lạ mặt khác.
Hắn ta dừng xe, bước xuống, nói với tôi bằng giọng khiến tôi dựng tóc gáy:
“Chú không phải người xấu… Chú sẽ bảo vệ cháu.”
Tôi hoảng hốt. Quay đầu chạy.
Nhưng hắn vẫn bám theo, không nhanh, không chậm.
Đúng lúc tôi nghĩ mình tiêu rồi, một tiếng “vút” vang lên bên tai. Một chiếc xe điện khác phóng tới, vượt qua hắn, thắng gấp trước mặt tôi.
Người trên xe tháo mũ bảo hiểm.
“Đi thôi, đồ ngốc.”
Là Lâm Dư An.
Chúng tôi lại đi ăn khuya. Tôi ăn rất nhiều. Hắn nhìn tôi, khóe môi cong lên.
“Em ăn như thế này mà còn dám chê tôi ăn nhiều?”
“Tôi ăn là vì sợ đói, chứ không phải vì thèm.” – Tôi bào chữa.
“Bé Miu cũng ăn kiểu đó. Giống nhau ghê.” – Hắn nhướn mày.
Tôi trừng mắt. Hắn cười, còn tôi thì chỉ muốn úp mặt vào bát cháo.
Sau đó, tôi kể cho đám bạn nghe mọi chuyện.
“Tuyệt đối đừng tỏ tình trước!” – Con Nguyệt nói như ra lệnh.
“Đúng đấy! Đừng làm liều. Đàn ông như vậy… phải để họ chủ động.” – Cái Hân hùa theo.
Tôi gật gù ngoài mặt. Nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.
Tôi cảm nhận được… hắn ta cũng thích tôi mà.
Đêm đó, tôi mở khung chat, đánh liều gửi tin nhắn:
“Anh có thích tôi không?”
Hắn trả lời rất nhanh:
“Anh không thích em.”
Tôi như bị ai đó hắt thẳng ly nước đá vào mặt.
Trái tim lạnh toát.
Chưa kịp phản ứng gì, thì ba mươi giây sau, hắn nhắn tiếp:
“Không phải.”
Gì cơ? Không phải… không thích? Hay không phải… có thích?
Tôi lạnh càng thêm lạnh.