Hôm sau, tôi bị phạt chạy tổng cộng bốn cây số. Đôi chân nhức nhối, mệt đến mức muốn gãy lìa. Nhưng vừa về đến nhà, Minh Hạo đã lạnh lùng ép tôi:
“Đi tắm đi. Xong xuống lầu.”
Tôi nghe mà run lên, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Trong lòng vừa sợ, vừa thầm mong đây là cơ hội hiếm có để có thể gần gũi với hắn.
Thế là tôi biến chiếc sofa thành giường, còn chuẩn bị cả mấy bộ phim tình cảm trên mạng. Trong lúc lướt điện thoại, tôi vô tình thấy một bài đăng nóng hổi trên diễn đàn:
“Cô gái tôi yêu thầm 15 năm, rõ ràng đã có bạn trai, vậy mà vẫn gọi tôi đến cùng trải qua đêm xuân. Tôi phải làm gì đây?”
Nickname của người đăng là Cún Bự Tan Nát Cõi Lòng.
Tôi đọc mà tim đập mạnh. Mẫu mực, dịu dàng từ đầu đến cuối, lại còn quen thuộc lạ thường. Tôi lập tức trả lời:
“Cô ấy chắc chắn thích anh. Nếu không, đã chẳng quan tâm anh từ 15 năm trước rồi.”
Câu trả lời ấy nhanh chóng được hồi đáp. Trong vài giây, dòng chữ mới xuất hiện:
“Có phải bình thường tôi hơi hung dữ không?”
Tôi thoáng giật mình, ngón tay cứng lại trên màn hình. Sao mà giống Minh Hạo quá vậy chứ?
Tôi cố gắng an ủi:
“Không, anh chỉ là quan tâm nhiều hơn thôi. Biết đâu bạn trai kia chỉ là giả thôi. Nếu anh thử thăm dò, cô ấy sẽ lộ tẩy ngay ấy mà.”
Viết xong, tôi không khỏi dâng lên cảm giác tự hào – mình lại cứu vớt được một thanh niên mê mang trong tình yêu rồi. Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy dáng vẻ của Minh Hạo hiện lên trong đầu, chẳng cách nào xua đi.
…
Trên lầu vang lên tiếng bước chân. Tôi vội vàng mở máy chiếu, chọn bừa một bộ phim Hollywood.
“Chúng ta xem phim trước đi nhé…” – tôi lắp bắp.
Minh Hạo ngồi xuống cạnh, mùi sữa tắm thoang thoảng khiến tôi ngứa ngáy trong lòng. Nhưng bộ phim chiếu cảnh hai nhân vật chính ôm hôn nhau, bầu không khí trở nên mập mờ.
Tôi căng thẳng quay đi, không ngờ lại va phải ánh mắt nóng bỏng của hắn.
“Cậu ta có biết… chúng ta đang xem loại phim này không?” – hắn đột nhiên cất giọng.
Tim tôi đập loạn, đầu óc mụ mị. Ngón tay hắn chậm rãi vén tóc tôi, khẽ chạm vào xương quai xanh. Hơi thở dồn dập, tôi gần như sắp bùng nổ.
“Minh Hạo…” – tôi gọi khẽ.
Hắn cúi xuống, giọng khàn đục:
“Cậu ta có biết… chúng ta sắp bắt đầu không?”
Trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Bàn tay hắn đã đặt lên khuy áo trước ngực tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nắm lấy ngón tay hắn, giọng run run:
“Tại sao chú cứ luôn hỏi em về một người khác? Người ở bên em 15 năm qua… chẳng phải là chú sao?”
Đôi mắt Minh Hạo tối lại, hơi thở trở nên gấp gáp.
Bầu không khí căng đến mức, tôi buột miệng hỏi:
“Chú… ghen à?”
Ngay sau đó, hắn kéo mạnh tôi ngồi lên đùi. Cánh tay rắn chắc siết lấy eo tôi, khiến tôi không còn đường lui.
“An Nhiên…” – giọng hắn khàn khàn, như chứa đầy cảm xúc bị đè nén.
Tôi run rẩy, toàn thân nóng bừng, chỉ còn nghe rõ nhịp tim mình hòa vào nhịp thở nặng nề của hắn.