Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi giật mình vội tắt điện thoại, quay đầu lại mới phát hiện anh ta… đang nói mơ.
Trong mơ còn nghĩ đến chuyện cưới “bạn thân”, rất tốt. Nhất định phải buộc hai người này lại với nhau mới xứng đáng với tôi.
Tôi lấy hộ chiếu của mình ra từ chỗ anh ta giấu dưới gầm giường, nhét vào ngăn trong cùng của túi.
Cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Tần Việt có vẻ vô cùng phấn khởi, nhưng lại tỏ ra vội vã.
Vừa đến điểm tham quan, Tần Việt bảo đau bụng đi vệ sinh, tôi đứng bên ngoài đợi.
Chờ gần mười phút, thấy anh ta từ từ bước ra, chiếc túi đeo chéo đã biến mất.
Tôi giả vờ khó chịu vì chờ lâu, giục đi tiếp sang điểm khác.
Mới đi được vài bước, anh ta đột nhiên kêu lên:
“Trời ơi, túi của anh để quên trong nhà vệ sinh rồi, xong rồi!”
Tôi và anh ta vội vã chạy vào, chỉ thấy đồ trong túi đã bị lấy gần hết, hộ chiếu bị xé nát thành từng mảnh.
Tôi sốt ruột giậm chân:
“Sao người này ác quá vậy, lấy tiền thôi được rồi, sao còn xé hộ chiếu!”
Tần Việt làm như chẳng quan tâm:
“Ôi, Y Hi, hôm qua anh bỏ hộ chiếu của em trong túi giúp em giữ, hộ chiếu của anh vẫn để trong vali! Vừa nãy công ty gọi, anh chắc phải về trước ngày mai rồi.”
Tôi nhíu mày:
“Tại sao anh phải về trước? Làm lại hộ chiếu ba bốn ngày là được, phiền chút thôi, hôm nay khỏi đi chơi là được mà.”
Tần Việt ấp úng:
“À là thế này… Công ty có việc gấp, đúng lúc em phải làm lại hộ chiếu, anh về trước giải quyết, em thì cứ thong thả chơi vài ngày…”
Tôi nhặt những mảnh hộ chiếu lên, lật trang đầu thì phát hiện… ảnh là của Tần Việt.
“Ơ này, Tần Việt, đây là hộ chiếu của anh mà, anh đưa nhầm à?”
Anh ta lập tức giật lấy những mảnh hộ chiếu, vừa lẩm bẩm:
“Sao có thể… rõ ràng anh giấu kỹ hộ chiếu của mình…”
Tần Việt nhìn tờ hộ chiếu, biểu cảm không tin nổi, hoàn toàn khác vẻ vừa rồi tưởng đó là của tôi.
“Giờ phải làm sao đây… Mai anh phải về gấp! Mau đi báo mất hộ chiếu!”
Tôi ung dung đi theo phía sau, lạnh lùng nhìn anh ta cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
【 Trời ạ, nữ chính có thể thấy được bình luận, bảo sao cô ấy lại đổi hộ chiếu. 】
【 Hỏng rồi, nữ phụ còn đang ở nhà chờ nam chính về ký chính thức, giờ nếu nữ chính về trước, tất cả công cốc. 】
【 Tại ai? Nam chính và nữ phụ cướp đơn hàng của người ta, còn tính toán bắt nữ chính trả tiền. Nếu không đổi hộ chiếu, giờ nữ chính đã bị đưa ra chỗ vắng mà bỏ rơi rồi. 】
Bình luận náo loạn, tôi thì đang tính làm sao quay về khách sạn lấy hành lý.
Trong lúc ở đồn cảnh sát báo mất hộ chiếu, điện thoại của Tần Việt reo liên tục.
Anh ta bực bội nghe máy:
“Có chuyện gì? Anh đang bận, để lát nữa gọi lại.”
Cúp máy, Tần Việt như sực nhớ ra điều gì, quay sang nhìn tôi:
“Y Hi… thôi không có gì.”
Chắc chắn anh ta muốn hỏi tôi có phải đổi hộ chiếu hay không, nhưng không tiện mở miệng.
Tôi giả vờ an ủi:
“Dù sao làm gấp cũng mất hai ba ngày, chúng ta cứ yên tâm chơi ở đây đi.”
Nhìn mặt anh ta nhăn nhó, tôi biết tất cả kế hoạch đã bị phá hỏng, giờ chẳng còn tâm trạng nào để đi chơi với tôi nữa.
Vì dụ tôi đi du lịch mà còn bịa ra chuyện cầu hôn.
Mới được một ngày đã chỉ muốn về, vậy lễ cầu hôn ở đâu?
“Y Hi, em có biết đưa nhầm hộ chiếu đã gây cho anh phiền phức thế nào không, Lâm Dao Dao còn đang đợi anh về ký đơn hàng…”
Tần Việt bắt đầu đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Tôi ngơ ngác:
“Sao, Lâm Dao Dao ký được khách lớn à?”
Nghe tôi nhắc tới đơn hàng, anh ta liền kìm lại cơn giận, ôm vai tôi:
“Không phải đơn lớn gì đâu… em biết mà, cô ấy đang giai đoạn quan trọng để được chính thức. Anh đưa cô ấy vào công ty mà không giữ được thì cũng khó coi đúng không?”
Tôi gật gù đồng tình:
“Vậy hay là đưa luôn đơn hàng của em cho Lâm Dao Dao đi! Như vậy thì chắc chắn được chính thức, không ai nói nhờ quan hệ cả.”
Nghe tôi nói vậy, anh ta ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Y Hi, em nói là nhường đơn hàng của Hạ Tổng cho Lâm Dao Dao à? Lần này đâu phải dễ mà lấy được, em bỏ được sao?”
Hóa ra anh ta biết tôi đã vất vả thế nào mới lấy được đơn hàng này.
Tôi chỉ có thể tiếp tục vẽ bánh vẽ để anh ta hoàn toàn mất cảnh giác.
Tôi mỉm cười:
“Anh nói rồi mà, sau này Lâm Dao Dao sẽ gọi em là chị dâu, em còn tính toán với em chồng làm gì? Mất một đơn thì mất chút tiền thưởng thôi, chẳng phải còn anh đó sao?”
Tần Việt lập tức quên ngay chuyện hộ chiếu, vui mừng khôn xiết:
“Y Hi, thật ra anh cũng nghĩ vậy, đúng là chúng ta nghĩ giống nhau. Anh đã giao đơn hàng cho Lâm Dao Dao rồi, giờ em cũng đồng ý, mọi người đều vui, chúng ta cứ thoải mái chơi ở Thái Lan vài hôm rồi về, haha.”
(Còn tiếp…)