Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu lên nửa gương mặt Lục Thần.
Anh vẫn còn ngủ.
Tôi nằm im, không dám nhúc nhích, tay vẫn quấn chặt tấm chăn mỏng quanh người.
Mỗi tế bào trên cơ thể tôi như vẫn còn đang lắng nghe dư âm của đêm qua.
Cơn đau nhức âm ỉ khiến tôi không thể quên nổi mình vừa trải qua điều gì.
Không có dịu dàng.
Không có hỏi han.
Càng không có tình cảm.
Chỉ là một cuộc trao đổi đúng nghĩa.
Khi anh rời khỏi người tôi, chẳng có một câu an ủi hay ánh mắt thương xót.
Chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp, lạnh lùng.
Sau đó là bóng lưng trần rắn rỏi đi về phía ngăn kéo, lấy ra xấp tiền đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn như thể kết thúc một thương vụ mua bán.
— “Ba trăm triệu. Giao dịch đầu tiên, hoàn tất.”
Giọng anh lúc đó vẫn điềm tĩnh, chẳng chút chao động.
Tôi cười nhạt, kéo chăn quấn quanh mình, cố giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tôi không nói gì.
Không khóc.
Cũng không vùng vằng.
Chỉ là… mọi cảm xúc trong lòng tôi đã đông cứng lại từ lúc anh cởi từng chiếc cúc áo trên người tôi.
Đêm qua, tôi không thể nhìn vào mắt anh, cũng không dám bật ra tiếng nào.
Cơ thể tôi phản ứng như một con rối biết nghe lời, nhưng trái tim thì trống rỗng.
Lục Thần trở mình, mở mắt.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi khiến tôi giật mình ngồi bật dậy.
— “Cô có ý định trốn tránh à?”
Tôi siết chặt chăn trong tay, nhìn anh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
— “Không. Tôi chỉ… chưa quen.”
Anh không trả lời.
Chỉ đứng dậy, thong thả khoác áo sơ mi vào.
Mỗi động tác đều dứt khoát, gọn gàng.
— “Tôi sẽ cho người đưa cô đi khám tổng quát. Tôi không chấp nhận rủi ro.”
Tôi cắn môi.
Dù đã đoán trước mọi thứ sẽ lạnh lẽo như thế này, nhưng trái tim vẫn không kìm được nhói lên.
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh buốt:
— “Trong một năm tới, cô là vợ hợp pháp của tôi.
Trên giấy tờ, và trong mắt thiên hạ.
Tôi sẽ lo mọi thứ: nhà, xe, tiền bạc.
Cô chỉ cần biết nghe lời và giữ im lặng.
Nếu cô làm lộ, hợp đồng chấm dứt, và cô phải trả lại toàn bộ số tiền.”
Tôi gật đầu, mím chặt môi:
— “Tôi hiểu.”
— “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chuyển về sống trong căn hộ tôi chuẩn bị sẵn.
Lễ cưới tổ chức vào thứ bảy, chỉ mời người nhà và một số đối tác quan trọng.”
Tôi ngẩng lên, ánh mắt dao động:
— “Lễ cưới… thật sự phải làm lớn vậy sao?”
— “Cô nghĩ tôi bỏ ra từng ấy tiền chỉ để chơi trò vợ chồng hờ cho vui?”
Giọng anh sắc như dao.
Tôi im lặng.
Anh nói đúng.
Mọi thứ đều rất thực.
Không có chỗ cho lãng mạn, cũng chẳng có không gian cho sự hối hận.
Anh quay bước đi, để lại tôi với một đống cảm xúc lộn xộn không tên.
Trong căn phòng rộng lớn này, chỉ còn tiếng tim tôi đập mạnh đến hỗn loạn.
Tôi tự nhủ:
Mình đã chọn.
Và giờ phải sống với nó.
Dù có là chiếc lồng mạ vàng, tôi cũng phải học cách thở trong đó.