Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Trong xe chỉ có khăn tắm mới mua. Tôi run run gọi Kỷ Dao:
“Cứu mạng! Tớ chuyển khoản rồi, mua cho tớ bộ đồ mới, đem xuống hầm nhé!”
Mười lăm phút sau, có tiếng gõ cửa kính. Tôi nghĩ là Kỷ Dao, kéo tay người ta vào xe rồi đóng cửa cái “rầm”.
Kết quả… khăn tắm tụt!
“Lan Lan, đưa đồ cho tớ—Á Á Á! Sao lại là anh?!”
Tần Khinh Vũ hoảng hốt hơn cả tôi:
“Tiểu Lục giành mất bữa sáng của cô, tôi mang phần khác tới đền.”
Trên tay là cà phê đổ nửa ly và sandwich bẹp dúm…
Anh ta nhìn tôi, đỏ bừng tai… rồi chảy máu mũi.
Tôi không nghĩ nhiều, mở cửa, một cước đá anh ta ra ngoài.
Chiều hôm đó, tin dữ ập đến:
“Tổng giám đốc bị giáng chức, về làm… ở bộ phận PR chung với chúng ta!” – Kỷ Dao mắt long lanh như nhặt được vàng.
Tôi đứng hình. Số tôi xui đến thế sao?
Và đúng như phim cung đấu, trưởng phòng PR họ Tàng – tay chân thân tín của phu nhân chủ tịch – ghét bỏ chúng tôi ra mặt, giao toàn việc vặt. Tôi chạy như con thoi, còn Tần Khinh Vũ ngồi lạnh tanh cả ngày.
Hết giờ làm, tôi mở điện thoại thì thấy tin nhắn Kỷ Dao gửi video… cảnh sáng nay tôi và Tần Khinh Vũ, ghép trái tim hồng, thêm giọng nam:
“Tổng giám đốc! Em muốn sinh con cho anh!”
“Được. Chúng ta cùng sinh con.”
Tôi xong đời rồi. Xã hội chết!
…