Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungTôi bước vào phòng làm việc của Lục Khải Phong, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cánh cửa đóng sập lại phía sau, tạo nên một âm thanh nặng nề, như thể đang nhốt tôi lại trong không gian ngột ngạt này.
Căn phòng rộng lớn, sang trọng nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Mùi hương bạc hà quen thuộc từ nước hoa của anh ấy lảng vảng trong không khí, khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Lục Khải Phong không ngồi xuống ghế làm việc. Anh ấy đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía tôi, dáng vẻ cao lớn và lạnh lùng. Ánh mắt tôi không rời khỏi tấm lưng vững chãi ấy – nơi từng cử động nhỏ nhất cũng đủ khiến tôi căng thẳng tột độ.
“Cô gửi đơn xin nghỉ việc?”
Giọng anh ấy trầm thấp, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Không có giận dữ, không ngạc nhiên – chỉ là một câu hỏi đơn thuần, nhưng lại khiến tôi cảm thấy áp lực hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào.
Tôi hít sâu, cố giữ vững lập trường.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc. Tôi đã suy nghĩ kỹ.”
Lục Khải Phong từ từ xoay người lại. Ánh mắt anh khóa chặt vào tôi – sâu thẳm, khó dò. Không giận dữ, không đau lòng, chỉ là sự lạnh nhạt… pha một chút gì đó khó gọi tên. Lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.
“Lý do?”
Anh bước từng bước về phía tôi – mạnh mẽ, đều đặn – như thu hẹp dần khoảng cách.
“Tôi… tôi muốn tìm kiếm một hướng đi mới cho bản thân.”
Giọng tôi yếu ớt.
“Tôi đã làm trợ lý bốn năm rồi, tôi nghĩ… tôi cần một thử thách khác.”
Lục Khải Phong khẽ nhếch môi. Một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai hiện trên gương mặt điển trai.
Anh dừng lại – chỉ còn cách tôi hai bước.
Đôi mắt sắc như dao găm.
“Thử thách? Hay là… cô tìm được thử thách ‘ngọt ngào’ hơn bên ngoài rồi?”
Tim tôi đập mạnh. Anh ấy… đang ám chỉ đến cuộc gọi đêm qua?
“Tổng giám đốc, anh nói gì vậy? Chuyện đêm qua chỉ là hiểu lầm! Tôi không có bạn trai, và tôi không có bất cứ mối quan hệ ‘ngọt ngào’ nào cả!”
Tôi tức giận đến run người.
“Tôi xin nghỉ vì tương lai của tôi… vì em trai tôi!”
Vừa nhắc đến Diệp Duật, gương mặt Lục Khải Phong tối sầm lại. Ánh mắt anh lạnh hơn băng tuyết.
“Vì em trai cô? Hay vì cô muốn thoát khỏi cái bóng của tôi? Hay vì cô sợ mình mãi mãi chỉ là bản sao không hoàn hảo?”
Những lời đó – như mũi tên xuyên thẳng vào tim tôi.
Tôi đau đến nghẹn thở.
“Tôi không phải cái bóng của ai cả!”
Tôi cố hét lên – nhưng giọng lạc đi.
“Dù tôi là gì đi nữa, cũng không liên quan đến anh! Tôi chỉ là trợ lý của anh, Tổng giám đốc!”
Bất ngờ, Lục Khải Phong đưa tay ra, nắm chặt cằm tôi.
Lực tay mạnh đến mức khiến tôi đau điếng.
Tôi ngước nhìn anh. Lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt ấy – một sự phức tạp đáng sợ.
Tức giận. Chiếm hữu. Và… đau đớn.
“Cô chỉ là trợ lý của tôi?”
Anh thì thầm, giọng trầm khàn, từng chữ như xuyên qua lồng ngực tôi.
“Vậy tại sao cô lại quan trọng đến mức khiến tôi mất ngủ vì một cuộc gọi ‘không rõ ràng’? Tại sao tôi phải chịu cơn đau đầu cả sáng nay chỉ vì cô dám giả bệnh… và có vẻ như đã tìm được người đàn ông khác?”
Khoảng cách giữa chúng tôi gần như bằng không.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào môi tôi, mùi bạc hà nồng nàn bao trùm mọi giác quan.
Tôi run lên.
Anh ấy đang ghen.
“Anh… anh bị điên rồi!”
Tôi lắp bắp, cố đẩy anh ra – vô ích.
“Buông tôi ra!”
Lục Khải Phong buông cằm tôi ra – nhưng tay anh lại nhẹ nhàng vuốt má tôi.
Ngón tay cái khẽ lướt qua gò má – dịu dàng như một lời xin lỗi, nhưng ánh mắt anh vẫn rực cháy chiếm hữu.
“Tôi bị điên? Có lẽ. Nhưng cô chính là người khiến tôi điên.”
Anh lùi lại một bước, môi cong lên – không còn là mỉa mai, mà là một nụ cười bí ẩn, quyến rũ đến chết người.
“Đơn xin nghỉ việc của cô, tôi không chấp nhận.”
“Cái gì?” Tôi sửng sốt.
“Cô còn nợ tôi rất nhiều.
Bốn năm làm việc, cô hiểu tôi hơn bất kỳ ai.
Tôi không thể để cô đi lúc này.”
Giọng anh kiên quyết, không chút lay chuyển.
“Nhưng… nếu cô muốn một ‘thử thách’ mới, tôi có thể cân nhắc một vị trí khác.
Một vị trí mà cô sẽ không bao giờ rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Tôi đứng chết lặng.
Anh ấy đang… trói buộc tôi?
Vì điều gì? Vì tôi là cái bóng của Thẩm Tuyết – hay vì một lý do khác sâu xa hơn?