Chương 2 : Cứ Sai Thì Sai Tới Cùng

Nếu bây giờ tôi đánh hắn, chửi hắn, hay nói rằng nãy giờ tôi chỉ đùa thôi, kiểu gì hắn cũng sẽ nghĩ tôi yêu hắn mà không được đáp lại, rồi hóa điên. Thế nên… thôi, sai thì sai tới cùng.

Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi:

“Anh có chê thu nhập của tôi không?”
“…”
“Anh có thấy áy náy với tình cảm tôi dành cho anh không?”
“…”
“Hay… anh muốn chia đôi tiền khám cho bé Miu?”

Hắn chẳng đáp gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bé Miu đang nằm gọn trong tay hắn.

“Tôi kiểm tra cho bé Miu trước đã.” – Hắn nói.

Tôi bị “đánh lạc hướng” ngay lập tức. Tự dưng thấy mình như một con ngốc.

Hắn ta lúc thì cao ngạo, lúc thì dịu dàng. Tôi bắt đầu nghi ngờ… không biết hắn có bị đa nhân cách không.

“Kết quả khám phải ba ngày sau mới có.” – Hắn nhìn tôi.

Tôi định chuồn thì hắn đột ngột đưa tay túm nhẹ lấy cổ tay tôi. Giọng hắn nhỏ hẳn đi:

“Chờ chút… kết bạn nhé?”

Tôi nhìn hắn. Thật đấy à? Cái người có avatar anime mắt đỏ như máu, từng viết status ‘Chết đi, thế giới này’ ấy mà giờ đòi kết bạn với tôi?

Tôi đưa mã QR ra. Hắn rút điện thoại, im lặng quét mã. Một lúc sau, tôi nhận được lời mời từ một tài khoản có avatar là… một con mèo con.

Tôi… đại bại. Tôi chính thức không đỡ nổi cái phong cách thất thường của hắn.

Khi đứng đợi thanh toán, hắn vẫn đứng cạnh tôi.

“Sao em còn chưa đi? Tôi… còn lâu mới tan làm.” – Hắn hỏi.
“Tôi còn chưa trả tiền khám cho bé Miu.”

Cô lễ tân đưa hóa đơn cho tôi, nhưng rồi chần chừ, tay cứ rụt lại như bị điện giật.

Lâm Dư An cầm lấy hóa đơn, gấp lại gọn gàng, nhét vào túi áo.

“Tôi trả rồi.”

Tôi đứng đơ như bị đóng băng.

Chúng tôi cùng đi ăn khuya.

Trước cửa phòng khám, hắn chỉ vào một chiếc xe điện nhỏ:

“Maserati của tôi đó. Chở em đi ăn khuya.”

Tôi nhướn mày:

“Maserati? Xe điện?”
“Ờ. Maserati của tôi bị dầm mưa ăn mòn thành xe điện luôn rồi.” – Hắn nói mà mặt tỉnh bơ.

Tôi lườm hắn, định nổi cáu. Nhưng nhìn cái vẻ mặt ngốc nghếch mà tự đắc đó, tôi lại phì cười.

Sau bữa khuya, hắn đưa tôi về. Tôi ngồi trên xe điện. Còn hắn?

Hắn thong thả đạp xe đạp phía sau.