Chương 14 : Kéo em về

Ba ngày sau khi rời công ty, tôi sống như người vô hình, cắt hết liên lạc.
Nhưng tối nay, khi vừa bước vào căn hộ thuê, tôi đã thấy anh ngồi sẵn trên ghế sofa, áo sơ mi mở vài cúc, tay xoay ly rượu.

“Anh… sao vào được đây?” – Tôi lùi lại theo phản xạ.
“Chìa khóa.” – Anh giơ thứ kim loại sáng lên – “Em quên tôi từng sửa ổ khóa cho em à?”


Anh đứng dậy, bước về phía tôi, từng bước chậm rãi mà áp lực lại dồn dập.
“Người tung tin là trợ lý của tôi. Bị mua chuộc bởi đối thủ.”
Tôi tròn mắt:
“Anh… đã biết?”
“Biết. Và đã xử lý. Danh dự của em sạch sẽ rồi. Giờ thì…” – Anh dừng ngay trước mặt tôi, cúi sát – “… tại sao còn bỏ chạy?”

Tôi quay mặt đi:
“Vì em không muốn anh mất sự nghiệp…”

Bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng, siết chặt tới mức nghe rõ nhịp tim anh.
“Em ngốc lắm. Sự nghiệp tôi có thể gây dựng lại. Nhưng nếu mất em… tôi không biết bắt đầu từ đâu.”


Lời anh như phá tan phòng tuyến cuối cùng.
Tôi ngẩng lên định nói gì đó, nhưng môi đã bị anh chiếm lấy.
Nụ hôn ban đầu chỉ là khẳng định, rồi nhanh chóng trở nên dữ dội, như muốn bù đắp cả những ngày bị ngăn cách.

Anh bế tôi lên, đặt xuống ghế sofa, bàn tay lần tìm từng hàng cúc áo.
Không còn khoảng cách, chỉ còn hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập hòa cùng mùi rượu và hương gỗ quen thuộc từ người anh.


Khi mọi thứ lắng xuống, tôi nằm gọn trong vòng tay anh, nghe giọng anh khàn khàn bên tai:
“Từ giờ, đừng rời xa tôi nữa.”
Tôi khẽ đáp, môi cong thành nụ cười:
“Chỉ khi anh còn muốn giữ em.”

Anh siết tôi thêm chút nữa, như để khắc câu trả lời vào từng nhịp tim.