Chương 14 > Hạnh phúc đơn sơ

Thời gian trôi đi, quá khứ không còn là vết thương, mà là nền móng của sự trưởng thành.
Tô Nhược không còn oán hận, chỉ còn biết ơn vì tất cả đã dạy cô trở nên kiên cường.


Cô mở một xưởng gốm nhỏ tại nhà,
nơi khách hàng tìm đến không chỉ để mua đồ,
mà còn để nghe câu chuyện về một người phụ nữ đã vượt qua địa ngục để sống đúng với chính mình.


Hạ Vũ trở thành người bạn đời, là phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Họ cùng nhau nấu ăn, đọc sách, nghe mưa, cười đùa.
Bình dị nhưng đủ đầy.


Một ngày, khi đang uống trà trong vườn, cô nhận được tin nhắn từ… Hạ Vũ:

“Em yêu, anh đang ngắm em từ cửa sổ phòng làm việc.
Em có biết là em đẹp nhất khi em cười không?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên – anh đang mỉm cười nơi khung cửa.
Tô Nhược khẽ gõ:

“Vậy thì anh phải làm em cười thật nhiều vào nhé!”


Cuộc đời của Tô Nhược không cần kết thúc hoành tráng.
Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, biết mình bình yên và được yêu thương,
đó đã là hạnh phúc trọn vẹn nhất.

← Chương trước Chương sau →