Chương 10 > Phiên tòa công lý

Không khí trong phòng ăn đặc quánh.
Trạch Phong ngồi đối diện Tô Nhược, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bệ vệ, khuôn mặt lạnh lùng — luật sư Vương, cánh tay đắc lực của Trạch Phong trong việc thao túng pháp lý.
Tô Dao ngồi phía đầu bàn, ánh mắt sắc lẹm không ngừng quét qua Tô Nhược.


Luật sư Vương mở đầu bằng giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền:

“Cô Tô Nhược, chúng tôi ở đây để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng tài sản.
Việc này lẽ ra đã xong từ lâu.”

Hắn đẩy xấp giấy tờ về phía cô.

Tô Nhược nhìn xấp giấy, ánh mắt lạnh như băng.
Cô bật cười khẩy — một nụ cười khiến Trạch PhongTô Dao giật mình.

“Thủ tục chuyển nhượng tài sản?
Tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ hơn về việc ‘hoàn tất thủ tục’ này,
đặc biệt là khi nó liên quan đến một âm mưu lừa đảo và hãm hại.”


Trạch Phong biến sắc:

“Em nói gì vậy, Tô Nhược?
Anh mời luật sư đến là để giúp em hiểu rõ hơn thôi mà!”

“Ồ, hiểu rõ hơn sao?”

Tô Nhược đứng dậy, bước đến bên lọ hoa đặt trên bàn.
Tay cô khẽ lướt qua, vô tình làm rơi một thứ — chiếc camera siêu nhỏ.
Cô cúi xuống nhặt lên, giơ ngang tầm mắt,
đèn nhấp nháy trên thân camera khiến sắc mặt Trạch PhongTô Dao trắng bệch.


Luật sư Vương nhíu mày:

“Cô Tô Nhược, cô đang có ý gì?”

“Ý của tôi là…”
– ánh mắt cô nhìn thẳng vào Trạch Phong –
“…màn kịch của các người sắp hạ màn rồi.
Ba tháng trước, tôi đã bị các người gài bẫy, chuốc thuốc, quay clip nhơ nhuốc,
để đuổi tôi ra khỏi chính căn nhà của mình.”


“Cô điên rồi!” – Tô Dao hét lên, bật dậy khỏi ghế.
“Không có chuyện đó!”

“Thật sao?”

Tô Nhược rút chiếc điện thoại phụ ra, lướt nhanh trên màn hình.

“Vậy để tôi cho các người xem lại ‘diễn xuất’ tài tình của chính các người vào đêm đó.”


Cô nhấn phát đoạn video.
Màn hình chiếu cảnh Trạch Phong đang cầm máy quay, hướng thẳng vào cô trên giường.

“Cảnh này đủ dùng rồi.
Con ranh này sẽ không còn đường chối cãi.”
giọng Trạch Phong.

Ngay sau đó, giọng Tô Dao vang lên qua ghi âm:

“Nhớ xóa dấu vết của tên kia đi nhé.
Đảm bảo nó không bao giờ lộ diện.”


Cả hai hóa đá tại chỗ.
Luật sư Vương nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt lạnh lùng nay cũng hiện lên vẻ bàng hoàng.


“Chưa hết,” – Tô Nhược tiếp tục, giọng vang khắp phòng –
“Tôi còn có bằng chứng các người đột nhập trái phép vào nhà,
đoạn ghi âm bàn bạc về khoản nợ ngập đầu của Trạch Phong,
và cả việc Tô Dao chuyển tiền cho tài khoản lạ để thuê người dàn dựng clip.”

“Đặc biệt là…
Kế hoạch chiếm đoạt mảnh đất ở ngoại ô mà ba mẹ tôi bí mật để lại,
thông qua một công ty ‘ma’.”


Cô quay sang Tô Dao:

“Tôi biết cô đã nói chuyện với ai.
Biết cô đã chi bao nhiêu tiền để mua sự im lặng.”


Tô Dao lùi lại, run rẩy:

“Mày… mày đã làm gì?”

“Tôi không làm gì cả,” – Tô Nhược bình thản –
“Tôi chỉ thu thập những thứ các người tự tạo ra.”

“Tất cả bằng chứng này, cùng hồ sơ hành vi lừa đảo, xâm phạm,
thậm chí là dấu hiệu cưỡng hiếp và phát tán văn hóa phẩm đồi trụy,
đều đã được gửi đến Sở Pháp ChếVăn phòng Công tố.”


Trạch Phong tái mét, mồ hôi tuôn như tắm:

“Không thể nào!
Mày… mày gài bẫy tao!”

“Gài bẫy?”

Tô Nhược bật cười lớn — tiếng cười không còn đau khổ mà đầy khinh bỉ:

“Các người đã gài bẫy tôi một lần…
nhưng cô gái ngu ngốc ấy đã chết rồi.
Giờ đây, các người mới là kẻ bị săn.”


Luật sư Vương, dù đầy kinh nghiệm, cũng không giấu nổi kinh ngạc.

“Trạch Phong, Tô Dao…
Hai người có gì muốn nói không?”

Trạch Phong lắp bắp, không thành lời.
Tô Dao ngồi sụp xuống ghế, nhìn đoạn video như nhìn thấy ma quỷ.


Đêm nay, sẽ không có giấy tờ nào được ký cả.
Chỉ có một bản cáo trạng.
Tô Nhược tuyên bố.


Cô quay lưng bước đi, để lại ba kẻ phản diện chìm trong hoảng loạn và tuyệt vọng.

Bên ngoài, trời đã ngừng mưa.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi lên con đường mà cô từng tuyệt vọng bước qua.
Nhưng lúc này, mỗi bước chân của cô đều vững vàng và kiên cường.