Chương 1 : Va chạm định mệnh

Tổng giám đốc Tần Khinh Vũ – da trắng, mặt đẹp trai đến mức muốn lên bảng phong thần, trẻ trung, tài giỏi lại độc thân.
Anh ta chính là “chồng quốc dân” trong lòng toàn bộ chị em công ty.

À, trừ tôi.

Tôi là người duy nhất thấy anh ta thì chỉ muốn… chạy càng xa càng tốt. Càng xa càng tốt.

Vì Tần Khinh Vũ chính là… ác mộng của đời tôi!

Ngày đầu tiên đi làm, tôi “đụng độ” anh ta ngay ở bãi đậu xe, kèm theo một bé Golden to bự tên Tiểu Lục.

Tôi ôm đồ ăn sáng, Tiểu Lục vừa thấy là mắt sáng rỡ, giằng đứt dây dắt, lao thẳng tới húc tôi ngã cái rầm.

“Xoẹt!” – tiếng vải rách lạnh buốt sống lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu, trước mắt toàn là… lông.
Lông vàng óng, mềm mượt.

“Tiiểu Lục!” – Tần Khinh Vũ giữ chặt dây dắt, kéo chó ra, tay kia chìa về phía tôi – “Xin lỗi, vừa nãy tôi nghe điện thoại, không kịp giữ nó…”

Tôi nhìn chiếc váy mới tinh bị rách tươm từ lưng xuống tận mông, gồng mình nằm trên đất giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra trong đầu đang bùng nổ pháo hoa.

Không phải vì anh ta đẹp trai quá mức mà tôi nghẹn lời.
Mặc dù… đúng là đẹp thật – môi đỏ răng trắng, đường nét sắc sảo như được đẽo gọt, cả người mang khí chất quý tộc… và quan trọng nhất: siêu giàu.

Du học về, xuất hiện trên tạp chí tài chính sáng nay tôi còn thấy trong tay ba tôi, hôm qua lại thấy ảnh anh ta làm hình nền điện thoại của nhỏ bạn thân Kỷ Dao – nhân viên phòng nhân sự, fan cuồng hạng nặng của anh ta.

Nói cách khác – người cấm động vào.

Tôi nuốt cục tức xuống bụng, lấy tay che mặt:
“Làm ơn… dắt chó anh đi chỗ khác giúp tôi được không?”

Anh ta hơi nhíu mày, liếc tư thế khó coi của tôi:
“Không cần tôi giúp thật à?”

“Không cần! Cảm ơn!” – Trước khi ai khác thấy cảnh này, anh làm ơn biến nhanh giùm tôi!

Tần Khinh Vũ quay người dắt chó đi, để lại tôi ôm mặt chui vội vào xe.
Váy rách banh, quần lót cũng lộ… tim tôi muốn rớt ra ngoài.

Không biết anh ta có thấy không, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó… tôi muốn đào hố chui luôn!

← Chương trước Chương sau →