Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungĐang cắn miếng sủi cảo nóng hổi, tôi bị một gã lạ mặt đè úp xuống đất.
– Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!
– giọng trầm khàn, lạnh đến mức tôi tưởng đông máu.
Bàn tay anh ta khóa chặt vai tôi, ấn xuống như kẹp sắt.
Tim tôi đập thình thịch, hộp sủi cảo vẫn còn bốc khói trong tay.
– Này… tôi chỉ đang ăn tối thôi mà? – tôi cố ngước nhìn, nhưng bị ấn mạnh hơn.
Ánh mắt anh ta lia từ đầu tới chân tôi, dừng lại ở chiếc túi lông xù màu tím, mang theo sự cảnh giác rõ rệt.
– Cô làm gì, cô rõ nhất.
Tôi chết lặng. Rõ nhất là… tám cái sủi cảo với một chai tương cà trong túi.
Chẳng lẽ gu ăn uống cũng phạm pháp?
Vài phút trước, ở phố ẩm thực này, một nữ tặc vừa giật túi xách của khách du lịch rồi bỏ chạy.
Theo mô tả nhân chứng: đội mũ trùm, mặc áo khoác dài, dáng người mảnh, và… đeo một chiếc túi lông xù màu tím nổi bật.
Tôi – trớ trêu thay – hội tụ đủ “combo” ấy.
Và xui rủi hơn, Trần Dật, cảnh sát hình sự đang truy đuổi, vừa rẽ sang góc phố đã thấy tôi cúi người gắp sủi cảo, mặt gần như bị che hết bởi mũ và khăn quàng.
Nên, theo nghiệp vụ, anh ta lao đến, khóa vai, áp xuống đất.
Một nữ cảnh sát tóc buộc gọn, giọng dịu dàng, đưa tôi ly nước:
– Em cứ ăn uống đi cho ấm, lát nữa sẽ xác minh lại.
Tôi vẫn run:
– Có… tương cà không ạ?
Chưa kịp nghe câu trả lời, cửa bật mở. Đội trưởng đội hình sự bước vào, theo sau là “thủ phạm” vừa ấn tôi.
– Hạ Vy, sinh viên năm tư đúng không?
– ông hỏi vài câu xác minh, rồi quay sang chàng trai kia
– Trần Dật, xin lỗi ngay! Em gái nhà người ta đang ăn tối, cậu lại tưởng là tội phạm.
Trần Dật vẫn cau mày:
– Ngoại hình giống nhau, dáng người, chiếc túi… đều trùng. Còn trốn ở phố ẩm thực gần hiện trường nữa.
Tôi đặt mạnh đũa xuống:
– Đây là túi tôi mua một triệu sáu, đừng có bôi xấu!
Anh ta liếc lại, giọng dịu hơn một chút:
– Cũng… hơi có thiết kế thật.
Đội trưởng cười xòa:
– Thôi, hiểu lầm rồi. Trần Dật, cậu đưa Hạ Vy về tận nhà, coi như xin lỗi.
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại… có xe cảnh sát đưa thì tội gì không đi.
Ra đến bãi, tôi mở cửa sau định ngồi, nhưng Trần Dật nhíu mày:
– Coi tôi là tài xế à?
Tôi vòng sang ghế phụ, thản nhiên:
– Bình thường đi xe công nghệ tôi toàn ngồi đây.
Anh liếc một cái:
– Nhà giàu nhỉ?
Tôi cười nhạt:
– Cũng tạm… nhà tôi có một cái mỏ nhỏ thôi.
Anh khựng lại vài giây, rồi khẽ nói:
– Của cải đừng phô trương, coi chừng kẻ xấu để ý.
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh trêu:
– Kẻ xấu chưa thấy, cảnh sát đã ấn tôi xuống đất rồi đấy.
Anh gãi mũi, có vẻ hơi ngượng:
– Lần sau… tôi sẽ nhận diện kỹ hơn.
Tới dưới chung cư, tôi chưa xuống ngay.
– Sao? – anh hỏi.
Tôi ngập ngừng:
– Mèo nhà tôi… dạo này hay “lộn mèo”. Muốn lên xem không?
Anh thoáng sững, rồi cười, lần đầu tiên để lộ nụ cười cong cong như vầng trăng non.
– Nếu không biết cô sợ kẻ trộm, tôi còn tưởng cô mời tôi qua đêm.
Tôi nghẹn một nhịp tim. Anh tắt máy:
– Đi thôi.
Tầng 8, cửa mở bằng vân tay. Tôi gọi:
– Bảo bối, ra đón mẹ nào!
Nhưng con mèo đen ngoan ngoãn của tôi lại biệt tăm. Gọi mãi không thấy, tôi đoán bâng quơ:
– Hay trên người anh có mùi mèo khác?
Anh kéo cổ áo ngửi, còn tôi vô thức ghé gần. Không mùi mèo, chỉ thấy hương thơm bánh gạo nếp thoảng nhẹ.
Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu của anh, tim tôi lỡ nhịp.
– Anh ăn bánh gạo nếp nhân đậu đỏ à? – tôi hỏi.
Anh nhướng mày:
– Cái này cô cũng ngửi ra?
Tôi mỉm cười:
– Dân sành ăn và đồ ăn luôn có mối liên kết đặc biệt.
Chúng tôi cười… mà không nhận ra, sự bất thường thực sự đang chờ phía sau.