Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungSáng hôm sau, tôi thức dậy với quầng thâm dưới mắt. Đêm qua tôi không ngủ được, cứ nghĩ mãi về cái cuộc gọi định mệnh với Lục Khải Phong và những con số thiếu hụt trong bảng lương của Diệp Duật. Trái tim tôi nặng trĩu.
Vừa bước vào văn phòng, chị Ngô đã kéo tôi lại, giọng thì thầm đầy cảnh báo:
— “Diệp An, hôm nay em phải cẩn thận đấy! Sếp đang nổi đóa từ sáng sớm rồi. Cả phòng ai cũng bị mắng tơi tả, không hiểu lý do gì.”
Tôi giật mình. Lục Khải Phong nổi đóa? Tôi đã nghỉ phép ốm lần đầu tiên trong bốn năm làm việc cho anh ta, lẽ nào lại là nguyên nhân?
Tôi cố nén tiếng thở dài, vội vàng pha một ly cà phê đen đặc — đúng gu của anh ta — rồi cầm theo tập lịch trình công việc, bước về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Cánh cửa gỗ sồi nặng nề mở ra, hé lộ không gian lạnh lẽo quen thuộc. Lục Khải Phong ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ gụ. Anh ấy đang xem xét tài liệu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua tôi khiến sống lưng tôi rợn tóc gáy. Anh ấy có vẻ còn khó chịu hơn tôi tưởng.
— “Tổng giám đốc, cà phê của anh đây ạ. Và đây là lịch trình làm việc hôm nay.”
Tôi đặt cốc cà phê và tập tài liệu xuống bàn, cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, dù tay vẫn khẽ run.
Anh ấy không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, giọng đều đều nhưng đầy áp lực:
— “Buổi tiệc tối với Tập đoàn Tô thị, không cần cô đi. Trợ lý Thẩm Lam sẽ đi cùng tôi.”
Tim tôi khẽ nhói. Thẩm Lam — cô ta được đích thân Lục Khải Phong tuyển dụng một tháng trước khi tôi lên bàn phẫu thuật. Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, cô ta đã thay tôi trong rất nhiều việc.
Một cảm giác bị thay thế, bị bỏ rơi đột ngột ập đến. Tôi nuốt khan, cố nén cảm xúc, giữ vẻ chuyên nghiệp:
— “Vâng, tôi đã rõ. Tôi sẽ báo lại cho Thẩm Lam.”
Khi quay lưng đi, tôi cảm nhận rõ ánh mắt anh ấy vẫn dán vào bóng lưng mình. Một cảm giác nhói buốt, như có hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt.
Ghen tuông vì cuộc gọi hiểu lầm đêm qua? Hay chỉ đơn giản là muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt?
Tôi bước đến bàn làm việc của Thẩm Lam. Cô ta mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo.
— “Trợ lý Thẩm, Lục Tổng bảo chị đi cùng anh ấy đến buổi tiệc tối nay với Tập đoàn Tô thị.”
Thẩm Lam tròn mắt, chắp tay trước ngực, giọng đầy cảm thán:
— “Thật sao? Lục Tổng… anh ấy thật sự quá dịu dàng! Đích thân anh ấy chọn tôi sao?”
Tôi và chị Ngô liếc nhìn nhau — ánh mắt đầy hoài nghi.
Dịu dàng? Lục Khải Phong mà dịu dàng?
Người đàn ông ấy nổi tiếng lạnh lùng, sắt đá, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ác quỷ trong công việc. Tôi tự hỏi, Thẩm Lam đang diễn kịch, hay cô ta thật sự thấy một khía cạnh khác mà tôi chưa từng thấy?
Hay chính tôi — người cận kề anh suốt bốn năm — lại là kẻ mù quáng?
Trong lòng tôi trỗi dậy một suy nghĩ đau đáu. Tôi đã nỗ lực không ngừng, gần như trở thành cái bóng của Lục Khải Phong. Anh nói một, tôi làm mười. Chỉ cần ánh mắt, tôi đã hiểu ý. Nhưng mọi thứ dường như không bao giờ đủ.
Người ta đồn tôi được giữ lại chỉ vì có nét giống “bạch nguyệt quang” của anh — Thẩm Tuyết, người con gái anh từng yêu say đắm năm xưa.
Tôi từng lén nhìn thấy một bức ảnh cũ của hai người họ. Cô ấy đẹp thuần khiết, tựa ánh trăng trong đêm. Tôi đã lén giữ lại một bản chụp nhỏ… cho đến khi anh phát hiện. Anh lạnh lùng ném tấm ảnh gốc vào thùng rác, ánh mắt đầy chán ghét và đau đớn.
Lúc đó, tôi hiểu… tôi chỉ là bản sao lỗi thời. Một lời nhắc nhở không mong muốn về quá khứ. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Và giờ đây, Thẩm Lam — cô ta thậm chí còn giống Thẩm Tuyết hơn cả tôi. Phải chăng… tôi đã bị thay thế thật rồi?
Tôi luôn có một tư tâm: Muốn rời khỏi Lục Khải Phong. Muốn chứng minh bản thân. Đặc biệt sau cuộc phẫu thuật vừa rồi, tôi nhận ra mình cần một cuộc sống ổn định, một tương lai vững chắc hơn cho Diệp Duật.
Chiều hôm đó, tôi gửi một email đến bộ phận nhân sự. Tay tôi run lên khi gõ những dòng cuối cùng — bày tỏ nguyện vọng rời khỏi vị trí trợ lý Tổng giám đốc.
Một cảm giác nhẹ nhõm, lo sợ và cay đắng đan xen trong tim tôi.
Suốt buổi chiều, tôi cố tập trung vào công việc. Nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc về cánh cửa phòng Tổng giám đốc. Anh ấy đã đọc email chưa? Anh ấy sẽ phản ứng ra sao?
Tiếng chuông tan làm vang lên. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, muốn rời đi thật nhanh, trước khi anh kịp gọi tôi vào phòng…
Nhưng — định mệnh không cho tôi cơ hội đó.
— “Diệp An, cô vào đây một lát.”
Giọng Lục Khải Phong lạnh băng vang lên từ phía cửa phòng, khiến bước chân tôi khựng lại.
Tim tôi đập thình thịch. Anh đã đọc rồi. Và tôi… không còn đường lùi.
Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh, rồi bước vào căn phòng quen thuộc — nơi từng là thế giới của tôi… giờ lại mang một cảm giác xa lạ và đầy đáng sợ.