Chương 1 : Đêm phòng hoa ở Thượng Châu

Phủ Quốc công đêm nay đèn lồng đỏ treo khắp ngõ. Mùi pháo giấy còn lẩn quẩn trên bậc thềm, nhưng bên trong căn phòng hoa của Ngọc Vân lại lặng im đến mức nghe rõ tiếng hương trầm cháy tí tách.

Nàng ngồi thẳng trên giường, váy đỏ phủ thành một vòng mềm mại. Chiếc khăn trùm đầu hơi nặng, khiến gáy nàng nóng ran. Vu Liên – nha hoàn thân cận – vừa chỉnh lại dải lụa vừa lẩm bẩm:

“Điện hạ thật quá đáng. Thành thân xong lại bỏ mặc tiểu thư ở đây suốt canh giờ.”

Ngọc Vân khẽ mỉm cười, giọng nhỏ như gió:

“Chuyện của bậc nam nhân… miễn bàn nhiều.”

Một bóng người khác – Tiểu Mai – chạy vào, hơi thở gấp:

“Tiểu thư… Vương Duệ điện hạ… đã rời sang thư phòng. Nói… tối nay không tới.”

Ngọc Vân đưa tay vén khăn trùm đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ bình thản. Nàng cầm chén nước bên bàn, uống cạn một hơi.
Không oán trách, không tỏ ra yếu lòng. Chỉ khẽ ra lệnh:

“Các ngươi lui xuống nghỉ. Ta muốn yên tĩnh.”

Hai nha hoàn trao cho nhau cái nhìn đầy lo lắng, nhưng vẫn tuân lệnh. Cửa vừa khép, Ngọc Vân bỗng thấy cổ họng khát cháy, lại rót thêm hai chén nước lớn.

Nước vừa chạm môi, mùi vị lạ xộc vào khoang mũi – ngọt dịu nhưng để lại dư vị tê nóng nơi lưỡi. Chưa kịp nghĩ nhiều, toàn thân nàng đã bắt đầu nóng rực.

Ngọc Vân vịn thành giường đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống lớp đệm gấm. Mồ hôi túa ra, từng sợi tóc ướt dính vào cổ. Hơi thở nàng gấp gáp, tim đập dồn dập như muốn phá tan lồng ngực.

Trong mơ hồ, nàng khẽ gọi:

“Minh… Dực…”

Cánh cửa mở ra gần như không một tiếng động. Người đàn ông mặc hắc y, nửa khuôn mặt che bằng mặt nạ bạc, bước nhanh vào, quỳ một gối:

“Chủ tử.”

Ánh mắt Ngọc Vân bỗng ươn ướt. Nàng đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, giọng khản đặc:

“Ta… khó chịu quá…”

Ngón tay Minh Dực siết chặt. Hắn đặt hai ngón lên mạch tay nàng, rồi bất giác khựng lại. Một làn khí nóng truyền qua da nàng, khiến nàng càng mất tự chủ.

“Ngươi… bị bỏ dược lạ.” – Giọng hắn trầm, cố kìm nén.

Ánh nến lay động phản chiếu lên sống mũi thẳng và đôi mắt sâu như đêm đông.

Ngọc Vân nhắm chặt mắt, hơi nghiêng đầu, thì thầm:

“Ta không… đợi nổi thái y. Ngươi muốn để người khác… thay ngươi sao?”

Câu hỏi như mũi tên xuyên qua lớp phòng bị mà Minh Dực dựng suốt bao năm. Ánh mắt hắn đỏ lên, yết hầu chuyển động khó nhọc.

“Chủ tử… thuộc hạ không muốn ai chạm vào người.”

Nàng khẽ cười, nhưng môi run lên:

“Vậy… đừng nói nữa.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại tiếng thở. Ánh nến bập bùng nuốt trọn bóng họ trên tường.
Bàn tay hắn chạm vào vai nàng – hơi lạnh nơi da hắn như giọt sương rơi giữa đêm hạ, khiến nhiệt trong nàng dịu bớt.

Nàng mở mắt nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt ấy, sự kiềm chế đang bị bào mòn từng nhịp tim.

Hắn cúi đầu, mặt nạ rơi xuống nền, lộ ra gương mặt mà bao năm nàng chưa từng được thấy trọn vẹn – rõ nét, góc cạnh, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự dịu dàng khiến người ta nghẹn thở.

Không cần lời nào nữa. Chỉ còn lại tiếng gió bên ngoài và hương trầm len lỏi, hòa cùng hơi thở quấn quýt.
Mọi ranh giới lễ nghi… dường như bị bỏ lại phía sau.


Sáng sớm, sương còn mỏng như tấm voan phủ lên vườn mai trước sân. Ngọc Vân hé mắt, cơn mỏi khắp cơ thể nhắc nàng nhớ đến những gì đã xảy ra. Minh Dực đã mặc chỉnh tề, lại đeo mặt nạ, quỳ bên giường.

“Thuộc hạ… mạo phạm chủ tử. Xin nhận phạt.”

Nàng chống tay ngồi dậy, khẽ nhíu mày:

“Đứng lên. Ta không trách ngươi.”

Hắn vẫn im, không nhúc nhích. Ngọc Vân chỉ đành thở dài, tựa vào gối:

“Ngươi cứ đứng dậy trước đi. Ta nghĩ xong sẽ phạt sau.”

Ánh mắt hắn lóe lên chút nhẹ nhõm, rồi mới đứng lên. Nhưng khi nàng quay mặt đi, khóe môi lại khẽ cong – một nụ cười rất mỏng, rất kín.

← Chương trước Chương sau →