Chương 1

“Ôn Dĩ Vãn!”

Giọng nói chát chúa vang lên giữa đại sảnh khiến tim tôi thoáng khựng lại.

Trước mặt tôi, Tang Vũ với đôi mắt đỏ hoe, hàng lệ lăn dài trên má, chỉ tay vào tôi run rẩy như muốn phơi bày tất cả.

“Mày chắc nằm mơ cũng không ngờ tao còn sống, không chết ở nước ngoài như mày mong muốn, đúng không?”

Tôi sững sờ.

Cái gì? Tại sao cô ta lại nói những chuyện mà tôi… mới chỉ nghĩ trong lòng? Tôi còn chưa kịp ra tay cơ mà. Cùng lắm cũng chỉ coi là “ý đồ chưa thành hiện thực”, sao đã bị vạch trần trước mặt mọi người?

Trong lòng tôi chao đảo, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình thản, khẽ nhếch môi:

“Cô nói vớ vẩn cái gì vậy? Ai muốn giết cô? Hơn nữa, bằng chứng đâu ra? Cô làm gì có khả năng lấy được mẫu giám định của ba mẹ tôi mà nói mấy thứ này là thật?”

Một lời bịa đặt trong phút nguy cấp, vậy mà lại có tác dụng.

Khuôn mặt đang đắc ý của Tang Vũ chợt biến sắc, trắng bệch đi trong khoảnh khắc. Cô ta nhìn quanh như muốn tìm chỗ bấu víu, nhưng ánh mắt chỉ loạng choạng rồi lảng đi, chẳng bám được vào đâu.

Thấy cô ta lúng túng, tôi mới thở phào, chuẩn bị rơi nước mắt cầu xin sự thương xót từ ba mẹ. Nhưng ngay khi tôi còn chưa kịp mở miệng, giọng nói trầm thấp của anh cả Ôn Hoài Xuyên vang lên, phá tan khoảng lặng.

“Tờ giám định này thật hay giả… chẳng lẽ trong lòng Vãn Vãn em không rõ ràng nhất sao?”

Từng bước chân anh ta tiến lại gần, ánh sáng phản chiếu trên gọng kính vàng khiến mắt tôi hoa lên. Tôi không nhìn rõ cảm xúc của anh ta, chỉ nghe giọng nói lạnh băng vang ra từ đôi môi mỏng:

“Hay là… em đã sớm chuẩn bị. Chuyển gần hết tài sản ra nước ngoài, chờ ngày bị vạch trần thì cao chạy xa bay?”

Sau lưng tôi chợt lạnh buốt.

Anh ta… sao lại biết?!

Tôi cố nuốt xuống cơn hoảng loạn, gượng gạo đáp:

“Anh cả, em… không hiểu ý anh nói.”

Nhưng tôi biết giọng run rẩy kia đã tố cáo hết sự chột dạ. Rõ ràng tôi che giấu rất kín, vậy mà Ôn Hoài Xuyên lại nắm rõ từng chi tiết.

Trong đầu tôi lóe lên một suy đoán… Người đứng sau Tang Vũ, chẳng lẽ chính là anh ta?

Bởi từ trước đến nay, người ghét tôi nhất trong nhà này không ai khác ngoài Ôn Hoài Xuyên. Anh ta từng thẳng thừng nói trước mặt tôi rằng: ước nguyện lớn nhất đời này, là không phải có một đứa em gái như tôi.

Mà giờ đây, ước nguyện ấy sắp thành sự thật. Đuổi tôi đi, với anh ta chẳng khác nào giải thoát.

“Đúng vậy!” Tang Vũ lập tức chớp lấy cơ hội, lớn giọng chen vào. “Tao có nói dối hay không, chỉ cần làm lại giám định với ba mẹ là rõ. Còn mày, nếu không hề toan tính thì sao lại chuyển hết tài sản đi?”

Ánh mắt cảm kích của cô ta hướng về phía Ôn Hoài Xuyên, như thể họ đã phối hợp từ trước. Ngực tôi nghẹn lại, hai chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống nền gạch lạnh buốt.

Nhưng ngay giây phút tôi tưởng như sụp đổ, trên đỉnh đầu Ôn Hoài Xuyên bỗng xuất hiện hai hàng chữ mờ sáng:

【Dáng vẻ lúng túng của Vãn Vãn thật đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng mềm mại, thật sự muốn cắn một cái.】

【Nếu đã không phải anh em ruột, vậy chẳng phải tôi và Vãn Vãn cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ở bên nhau sao?】

Tôi chết lặng.

Gì thế này? Tôi hoa mắt rồi sao?

Trong lúc bàng hoàng, tôi loạng choạng ngã về sau. Tưởng như sắp ngã nặng xuống nền, một bàn tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy eo tôi, kéo tôi đứng vững.

“Chị à, có chột dạ cũng phải đứng cho vững chứ.”

Giọng nói khẽ vang bên tai, mang theo hơi thở nóng hổi khiến tôi toàn thân cứng đờ. Tôi quay đầu, gần như chạm mặt với em trai Ôn Phỉ.

Khoảng cách quá gần, tôi vội đẩy cậu ta ra. Ôn Phỉ vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn quen thuộc, nhưng không hiểu sao, hôm nay trong mắt tôi nụ cười ấy lại mang một chút gì đó khác thường.

“Em tốt bụng đỡ chị, chị lại đẩy em ra… đau lắm đó.”

Cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt ướt như cún con, giọng nói ấm ức khiến lòng tôi chùng xuống. Từ trước đến nay, tôi vốn thương yêu Ôn Phỉ hơn bất cứ ai. Nếu phải rời khỏi Ôn gia, người duy nhất tôi không nỡ xa… chính là cậu ấy.

Nhưng rồi, trên đỉnh đầu Ôn Phỉ cũng hiện ra hai hàng chữ:

【A a a, được dính sát vào chị rồi! Chị thật sự mềm mại thơm ngát!】

【Không biết nếu bị đuổi khỏi Ôn gia, chị sẽ khóc ra sao. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ chị khóc, tim em đã muốn nổ tung rồi.】

Tôi nghẹn họng.

Không thể nào! Đây là ảo giác sao? Tôi dụi mắt, run run hỏi:

“Các người… có thấy gì kỳ lạ, đang lơ lửng trên đầu không?”

Tang Vũ nhìn tôi như nhìn kẻ điên, cười lạnh:

“Ôn Dĩ Vãn, mày sắp hết đường chối cãi rồi còn giả điên để níu kéo sao? Tao nói cho mày biết, đừng hòng!”

Cô ta lập tức quay sang ba mẹ, nức nở kể lể: tôi từng hại mẹ ruột, từng thuê người bắt cóc, từng muốn bán cô ta vào thôn núi. Lời lẽ vừa bi thương vừa oán hận, khiến ánh mắt ba mẹ thoáng dao động.

Tang Vũ kết lại bằng một câu đầy đắc ý:

“Người độc ác như nó, tất nhiên phải đuổi khỏi Ôn gia! Số tài sản đã chuyển ra nước ngoài cũng phải thu hồi, cho nó nếm trải hết khổ cực mà con từng chịu mới công bằng.”

Nhìn nụ cười kiêu ngạo kia, cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội.

Tôi bước thẳng đến đối diện với Tang Vũ, giọng chắc nịch:

“Đúng, tao biết mình không phải con ruột của Ôn gia, tao cũng từng không muốn mày quay về. Nhưng tao chưa bao giờ ra tay hại mày. Nếu ba mẹ không tin, có thể điều tra!

Mày dám không, Tang Vũ? Dám để người khác điều tra từng lời mày nói không?”

Trong mắt cô ta, một tia chột dạ thoáng qua.

← Chương trước Chương sau →