Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungKhoảnh khắc Tống Cảnh Thần xóa cuộc trò chuyện trên WeChat, tôi vừa hay bưng ly sữa bước vào thư phòng. Ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình, vẻ mặt chăm chú như đang xử lý một vụ án quan trọng.
“Anh đang bận gì thế?” Tôi đặt ly sữa xuống bên cạnh bàn làm việc của anh.
“Sắp xếp lại hồ sơ vụ án.” Anh không ngẩng đầu, tiện tay khóa luôn màn hình.
Trước khi màn hình tắt, tôi kịp thấy giao diện trò chuyện thoáng hiện ra một giây. Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Muộn thế rồi còn bàn chuyện vụ án sao?
“Bạch Thi Dạ đang chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa ngày mai, có vài chi tiết cần xác nhận.”
Bạch Thi Dạ. Dạo gần đây, cái tên này xuất hiện trong nhà tôi với tần suất đáng ngờ.
Tôi đứng yên bên cửa một lúc, lặng lẽ nhìn Tống Cảnh Thần mở điện thoại trở lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình. Ánh sáng từ màn hình hắt lên nửa khuôn mặt anh, khiến đường nét trông dịu dàng hẳn đi. Khóe môi anh còn hiện lên một nụ cười rất nhẹ – thứ cảm xúc mà tôi hiếm khi thấy ở anh. Biểu cảm ấy, tôi từng rất quen thuộc.
Sáu năm trước, khi chúng tôi mới cưới, anh cũng từng nhìn tin nhắn tôi gửi với ánh mắt như vậy. Giờ đây, ánh mắt và nụ cười ấy lại dành cho một người phụ nữ khác. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng tôi.
Tôi nói: “Đã hai giờ sáng rồi, anh còn chưa ngủ sao?”
“Sắp xong rồi, em ngủ trước đi.” Anh trả lời mà không ngẩng đầu.
Tôi không nói gì nữa, chỉ yên lặng rời khỏi thư phòng. Nhưng trong lòng tôi, cảm giác bất an cứ lớn dần. Anh ấy nói chuyện vụ án, nhưng giao diện trò chuyện lại hiện lên rất nhanh, dường như sợ tôi nhìn thấy. Anh ấy nói chuyện vụ án, nhưng ánh mắt và nụ cười lại dịu dàng đến lạ.
Tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Đến khoảng hai giờ rưỡi, tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, rón rén bước vào thư phòng. Tống Cảnh Thần đã ngủ gục trên bàn làm việc. Điện thoại của anh vẫn còn sáng màn hình, đặt ngay cạnh tay.
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của anh, tim đập thình thịch. Anh đã xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện với Bạch Thi Dạ. Nhưng tôi vẫn thấy vài tin nhắn gần đây nhất.
“Anh Cảnh Thần, cảm ơn anh đã ở bên em.”
“Thi Dạ, đừng khách sáo. Em là đồng nghiệp của anh mà.”
“Có anh bên em, em cảm thấy rất an toàn. Ước gì anh chưa kết hôn thì tốt biết mấy…”
Tin nhắn cuối cùng này như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tống Cảnh Thần… anh ta đã nói câu đó với người phụ nữ khác sao?
Tôi tìm cách khôi phục lịch sử trò chuyện trên WeChat. Sau nhiều lần thử, tôi cuối cùng cũng thành công. Toàn bộ lịch sử trò chuyện của họ trong một tháng qua hiện ra trước mắt tôi.
“Thi Dạ, hôm nay em thật sự rất đẹp.”
“Em có một khí chất rất đặc biệt, khiến anh chỉ muốn chở che.”
“Giang Vãn, em có một người vợ hiền thảo như em, là phúc của anh. Em thông minh, giỏi giang, lại còn hiếu thảo với cha mẹ. Nhưng tại sao… tôi lại không cảm nhận được điều đó từ anh?”
Tôi run rẩy lật xem từng tin nhắn. Mỗi câu chữ đều như những mũi kim đâm vào tim tôi. Anh ta gọi cô ta là “Thi Dạ”, cô ta gọi anh ta là “anh Cảnh Thần”. Anh ta khen cô ta thông minh, xinh đẹp, nói rằng muốn che chở cho cô ta. Anh ta thậm chí còn nói “ước gì anh chưa kết hôn thì tốt biết mấy”.
Trong một tháng qua, Tống Cảnh Thần đã thay đổi rất nhiều. Anh ta bắt đầu để ý cách ăn mặc, bắt đầu sử dụng loại nước hoa tôi mua cho nhưng trước đây chưa từng đụng tới. Anh cài khóa vân tay cho điện thoại, không còn tùy tiện đặt nó trên bàn như trước nữa. Anh thường xuyên lấy cớ đi xã giao, về nhà mỗi lúc một muộn. Anh đối với tôi và Tiểu Vũ ngày càng lạnh nhạt, luôn trong trạng thái lơ đãng, hờ hững.
Thì ra, tất cả mọi thứ… đều có lời giải thích.
Tôi ôm điện thoại, ngồi trong thư phòng khóc rất lâu. Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, nhưng trái tim tôi lại dần trở nên tỉnh táo. Tống Cảnh Thần, bảy năm tình cảm, sáu năm hôn nhân… trong mắt anh rốt cuộc chẳng đáng một xu sao? Chỉ vì một cô trợ lý trẻ tuổi, anh có thể phản bội gia đình mình dễ dàng đến thế sao?
Tôi đã muốn xông vào phòng ngủ, kéo anh ta dậy và chất vấn cho ra lẽ. Nhưng tôi kìm lại. Trong tình huống thế này, nếu hành động theo cảm xúc, người thiệt sẽ chỉ là mình. Tôi cần thêm bằng chứng. Tôi cần chuẩn bị thật kỹ, thật đầy đủ.
Trời gần sáng, tôi ngủ thiếp đi. Trong mơ, tôi thấy Tống Cảnh Thần và Bạch Thi Dạ nắm tay nhau bước vào lễ đường, còn tôi đứng nhìn từ xa, cô đơn và bất lực.