Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungCuộc họp đầu tiên với tập đoàn Alpha kết thúc trong một mớ hỗn độn cảm xúc của Ngọc Linh.
Dù công ty cô đã đạt được những thỏa thuận tốt đẹp, nhưng thứ ám ảnh Linh suốt buổi chỉ là ánh mắt xuyên thấu và những lời nói ẩn ý của Hoàng Minh.
Hắn ta không đơn thuần là một đối tác.
Hắn là một cơn ác mộng sống động, là cái gai mà Linh buộc phải đối mặt mỗi ngày.
Những ngày sau đó, Linh sống trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Dường như Hoàng Minh rất thích thú với việc “trêu chọc” cô.
Thay vì làm việc trực tiếp với trưởng phòng Lệ Hằng như bình thường, anh ta lại liên tục gửi email riêng cho Linh.
Ban đầu là những nội dung công việc chuyên nghiệp, nhưng càng về sau, chúng bắt đầu ngập tràn ẩn ý mập mờ.
Ví dụ, trong một phản hồi về chiến dịch, anh ta viết:
“Cô Linh, ý tưởng này rất táo bạo và đầy sức hút.
Tôi tin rằng, đôi khi, chúng ta cần thả lỏng một chút để mọi thứ tự nhiên diễn ra, đúng không?
Hãy buông xuôi theo cảm xúc, biết đâu… kết quả lại bất ngờ.”
“Thả lỏng”? “Tự nhiên diễn ra”? “Buông xuôi”?
Tên khốn này đang cố tình ám chỉ cái đêm đó!
Linh chỉ muốn đập đầu vào bàn phím, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, đáp lại bằng những dòng thư chuyên nghiệp, cứng nhắc đến khô khốc.
Nhưng… chưa hết.
Hoàng Minh tiếp tục trò đùa của mình bằng những hành động đầy chủ ý trong các buổi họp dự án.
Anh ta luôn chọn ngồi đối diện Linh, ánh mắt không rời cô dù chỉ một giây.
Khi cô trình bày, ánh nhìn của anh như muốn xé toạc từng lớp suy nghĩ của cô ra mà khám phá.
Thỉnh thoảng, khi Linh mải mê ghi chép, Hoàng Minh sẽ:
– Chạm nhẹ vào tay cô khi đưa tài liệu
– Hoặc lướt nhẹ qua vai cô khi đứng dậy
Những cú chạm tuy vô tình, nhưng lại khiến toàn thân Linh khẽ rùng mình, như bị điện giật.
Hắn ta rõ ràng đang chơi trò mèo vờn chuột.
Một ngày nọ, cả hai có buổi họp riêng để rà soát lại chiến lược truyền thông.
Linh đang cặm cụi xem biểu đồ, thì Hoàng Minh tiến lại gần, rất gần.
Hơi thở ấm nóng của anh ta phả nhẹ vào gáy cô, mùi hương nam tính quen thuộc khiến tim cô loạn nhịp.
“Cô Linh, tôi thấy phần này hơi rối rắm,”
Anh ta nói khẽ, giọng trầm khàn, thì thầm ngay sát tai,
“Đôi khi, để giải quyết vấn đề, ta cần nhìn thẳng vào nó, đừng né tránh.”
Linh đơ người tại chỗ.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng hơi run:
“À… vâng, tôi… tôi sẽ xem xét lại.”
Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của anh ta.
Đôi mắt đen ấy nhìn sâu vào mắt cô, gương mặt cả hai chỉ cách nhau vài cm, hơi thở gần kề.
Không gian như ngưng đọng.
Cô cảm thấy một cảm xúc hỗn loạn: khó chịu, xấu hổ, và… một chút cuốn hút chết người.
“Cô Linh có vẻ… rất nhạy cảm với những điều bất ngờ nhỉ?”
Hoàng Minh khẽ cười, nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Anh ta lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
“Tôi… tôi chỉ là không quen với những trò đùa như vậy.”
Linh cố gắng giữ bình tĩnh, dù mặt đỏ như gấc.
“Rồi cô sẽ quen thôi. Sớm hay muộn.”
Anh ta đáp, nhún vai đầy thản nhiên.
Linh tức điên lên.
Cô không hiểu nổi hắn ta đang muốn gì.
Hắn xem cô là trò đùa? Là con mồi để trêu ghẹo?
Nhưng càng cố lẩn tránh, cô lại càng bị cuốn vào một lực hút kỳ lạ.
Ánh mắt anh ta, giọng nói, và cả những lần chạm khẽ…
Tất cả tạo nên một ma lực ngọt ngào, chết người.
Linh không biết vì sao, nhưng tim cô đập nhanh mỗi khi Hoàng Minh ở gần.
Trong sâu thẳm, cô bắt đầu tò mò về hắn ta.
Một người đàn ông điềm tĩnh, ngạo mạn, nhưng lại ẩn giấu điều gì đó sâu hơn…
Và trò chơi “mèo vờn chuột” này, không biết từ khi nào, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống bận rộn của Ngọc Linh.
Vừa đáng ghét… vừa hấp dẫn đến khó cưỡng.