Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungSau cái đêm định mệnh ấy, cuộc sống của Ngọc Linh trở thành một mớ hỗn độn cảm xúc.
Nỗi xấu hổ tột cùng, sự tức giận vì bản thân say xỉn đến mất kiểm soát, và cả một chút ám ảnh khó tả về người đàn ông lạ mặt kia cứ bám riết lấy cô.
Cô tự nhủ phải quên hết tất cả – xem như đó chỉ là một cơn ác mộng.
Dù sao, Sài Gòn rộng lớn thế kia, làm gì có chuyện gặp lại một người lạ chỉ sau một đêm say?
Linh vùi đầu vào công việc, cố gắng thể hiện năng lực tại vị trí nhân viên marketing mới.
Cô nhanh chóng bắt nhịp với guồng quay bận rộn của một công ty truyền thông lớn:
những dự án nối tiếp, những buổi họp căng thẳng, và hàng loạt buổi training dồn dập khiến cô không còn thời gian để nhớ đến chuyện cũ.
Một tuần sau, công ty Linh nhận tin cực vui:
Họ chính thức được mời hợp tác cùng tập đoàn Alpha – một ông lớn trong ngành công nghệ truyền thông.
Dự án được kỳ vọng sẽ nâng tầm vị thế của công ty Linh lên một cấp độ mới.
Toàn bộ phòng marketing hân hoan chuẩn bị cho buổi họp đầu tiên, nơi họ sẽ được gặp trực tiếp CEO của Alpha.
Sáng thứ Ba.
Tại phòng họp sang trọng nhất của Alpha, không khí căng thẳng và trang trọng.
Ngọc Linh mặc bộ vest công sở thanh lịch, ngồi ngay ngắn với vẻ ngoài điềm tĩnh – nhưng lòng cô lại đang rối bời.
9 giờ sáng, cánh cửa phòng họp bật mở.
Mọi ánh mắt đổ dồn về người vừa bước vào.
Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen cắt may chuẩn chỉnh.
Từng bước chân toát lên sự tự tin và khí chất quyền lực khó cưỡng.
Mái tóc đen được vuốt gọn gàng, gương mặt sắc nét, ánh mắt sâu thẳm đầy bí ẩn.
Ngọc Linh cứng đờ.
Trái tim cô như ngừng đập.
Khuôn mặt tái mét, rồi đỏ bừng như gấc.
Không thể nào!
Đôi mắt đó… sống mũi đó… nụ cười đó…
Chính là anh ta! Người đàn ông trong đêm định mệnh ấy!
Anh ta bước vào, ánh mắt lướt qua cả phòng.
Khi ánh mắt ấy chạm đến Linh, nó khẽ dừng lại.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Khóe môi nhếch lên – nụ cười nửa miệng quen thuộc và đầy ẩn ý.
“Chào buổi sáng, tôi là Hoàng Minh – CEO của tập đoàn Alpha.”
Giọng nói trầm ấm, khàn đặc ấy vang lên khiến Linh rùng mình.
Đó chính là giọng nói trong đêm hôm đó, thì thầm bên tai cô:
“Cởi bớt đồ ra đi, cô gái.”
Hoàng Minh thản nhiên bắt tay từng người.
Đến lượt Linh, anh chạm nhẹ tay cô – bàn tay to, ấm áp – khiến cô như bị một luồng điện giật.
Cô lập tức rút tay lại, ngượng ngùng.
Anh ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn, quyến rũ:
“Chào em, cô gái say rượu.
Hy vọng đêm qua… em đã ngủ ngon.”
Toàn thân Linh đông cứng.
Cả thế giới quay cuồng.
Cô muốn hét lên, muốn biến mất.
Hắn ta! Chính là hắn!
Kẻ đã… qua đêm với cô…
Và giờ lại là CEO đối tác quan trọng nhất của công ty!
“A… chào anh Hoàng Minh. Thật… thật hân hạnh…”
Cô lắp bắp, cố nặn ra một nụ cười méo mó, tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh.
Hoàng Minh chỉ khẽ cười – nụ cười bí ẩn, đầy thắng thế.
Anh ta ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt không ngừng liếc sang, sắc lẹm.
Ngọc Linh cảm giác như đang bị lột trần dưới ánh mắt ấy.
Cô không thể tập trung nổi vào nội dung cuộc họp.
Toàn thân bức bối, tim đập liên hồi.
Đây không phải giấc mơ.
Đây là hiện thực trớ trêu nhất trong cuộc đời tôi.
Một cuộc tái ngộ điên rồ… mở đầu cho một trò chơi nguy hiểm!