Sài Gòn về đêm không ngủ, và Ngọc Linh cũng vậy.
Dù mới 25 tuổi, chỉ là một nhân viên marketing tập sự tại công ty truyền thông danh tiếng, đêm nay cô lại phải “tập sự” một kỹ năng khác: tửu lượng.
“Linh ơi, hôm nay không say không về nhé!”
Giọng chị trưởng phòng Lệ Hằng lanh lảnh vang vọng khắp phòng VIP sang trọng.
Chị ấy – một “cao thủ chuốc rượu” kỳ cựu – hứng khởi nâng ly vang đỏ, ánh mắt tinh quái.
“Em chết mất, chị tha cho em đi mà!
Uống nữa là em nằm luôn dưới gầm bàn đấy!”
Tôi lè nhè van xin, nhưng lời than vãn bị nhấn chìm trong tiếng cụng ly rộn ràng.
Một ly… rồi hai ly… rồi không nhớ bao nhiêu ly nữa.
Men rượu ngấm dần, khiến mọi thứ mờ ảo, xoay tít như vòng quay bất tận.
Khi bữa tiệc kết thúc, tôi say bí tỉ, loạng choạng như con lật đật.
Chị trưởng phòng tốt bụng đã đặt sẵn phòng khách sạn tầng trên để nghỉ ngơi.
Tôi lần mò trong mê man, mắt nhắm mắt mở, rồi thấy một cánh cửa hé mở.
Không suy nghĩ, tôi lao vào như thiêu thân, ngã vật xuống chiếc giường êm ái.
Mùi hương xa lạ nhưng nam tính vương quanh chóp mũi.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chập chờn đầy men say.
Trong mơ hồ, tôi cảm nhận được vòng tay rắn chắc ôm lấy mình.
Hơi thở ấm nóng phả vào gáy khiến tôi khẽ rùng mình.
“Ai thế… nóng quá đi…” – tôi cựa quậy trong vô thức.
Một giọng nam trầm ấm, khàn đặc vang lên sát bên tai:
“Cởi bớt đồ ra đi, cô gái.”
Cơ thể tôi phản ứng trước cả lý trí.
Tôi buông xuôi trong cơn say, mặc cho những xúc cảm nóng bỏng dẫn lối.
Nụ hôn nhẹ nhàng trên cổ, trên xương quai xanh…
Bàn tay khám phá từng tấc da thịt.
Tôi hoàn toàn chìm đắm, giữa thực tại và mộng tưởng, giữa bản năng và lạc lối.
Sáng hôm sau…
Ánh nắng chói chang rọi qua khung cửa.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc.
Nhưng cơn choáng váng nhanh chóng bị thay thế bởi sự kinh hoàng.
Tôi trần trụi giữa căn phòng xa lạ!
Tim đập thình thịch, tôi kéo chăn che lấy thân mình.
Run rẩy liếc sang bên cạnh…
Một người đàn ông đang ngủ – cao lớn, vạm vỡ, gương mặt góc cạnh đầy cuốn hút.
Anh ta cử động, rồi từ từ mở mắt.
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm quét qua thân thể tôi, khiến tôi rùng mình.
“Ôi mẹ ơi! Anh là ai vậy hả? Sao lại ở đây?”
Tôi thét lên trong hoảng loạn.
Anh ta nhíu mày nhìn tôi như thể… tôi mới là kẻ kỳ lạ.
Rồi anh mỉm cười khẽ, nụ cười pha chút trêu chọc khiến tôi nghẹt thở.
“Đó phải là câu tôi hỏi cô mới đúng chứ, cô gái say rượu.”
Câu nói như gáo nước lạnh dội vào mặt tôi.
Mặt đỏ bừng, tôi vơ vội quần áo, vừa mặc vừa lắp bắp tránh ánh mắt của anh ta.
Tôi đã vào nhầm phòng! Trời ơi… chết rồi!
Tôi lao ra khỏi phòng như một cơn gió, không dám ngoảnh lại.
Tiếng cửa sập mạnh, để lại phía sau ánh nhìn nửa tò mò, nửa thích thú của người đàn ông xa lạ.
Trong căn phòng ấy…
Vẫn còn dư vị khó tả của một đêm định mệnh.