Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Sau khi thi chạy 800m, tôi trốn trong chăn, ôm lấy cái máy massage mới mua trên mạng. Đột nhiên, Minh Hạo đẩy cửa bước vào, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy trêu chọc:
“Thoải mái vậy cơ à?”
Mặt tôi đỏ bừng, gật đầu như gà mổ thóc. Cái máy này tuy hơi chậm nhưng quả thực khiến tôi thấy sảng khoái. Mồ hôi rịn ra đầy trán, tim đập loạn xạ.
Ngay sau đó, Minh Hạo bất ngờ giật chiếc cà vạt xuống, quấn quanh cổ tay tôi. Giọng nói trầm thấp đầy uy lực vang lên:
“Thứ em dùng chậm quá. Muốn thử hàng thật không?”
Tôi sững người, hai mắt trợn to, không biết nên trả lời thế nào.
…
Trong căn phòng yên tĩnh, tôi luống cuống tắt máy, nhưng vô tình lại đạp trúng chế độ rung mạnh nhất. Tiếng rì rì vang vọng, khiến tôi vừa xấu hổ vừa bối rối. Minh Hạo đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn in hằn trong ánh sáng mờ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em đang làm cái gì thế?” – hắn khàn giọng hỏi.
Tôi vội vàng giấu chiếc máy trong chăn, nhưng khuôn mặt nóng bừng không thể che đi. Không ngờ hắn lại ngồi xuống cạnh tôi, cúi đầu thì thầm:
“Đưa đây tôi xem thử.”
Tôi ngẩn ngơ, lắp bắp:
“Cái này… chỉ là máy massage thôi mà…”
Minh Hạo khẽ cau mày, dường như không tin lời giải thích vụng về đó. Ánh mắt hắn khiến tôi run lên, như thể bị nhìn thấu toàn bộ bí mật.
…
Đúng lúc ấy, một tờ giấy nhỏ – ghi chép tám chuyện giữa tôi và Lê Mạn – bị gió thổi bay rơi xuống đất. Trên đó có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tôi muốn hôn ông xã của mình.”
Tim tôi đập loạn, vội vã che giấu, nhưng Minh Hạo đã nhìn thấy. Hắn nhíu mày, giọng đầy căng thẳng:
“Em có bạn trai rồi à?”
Tôi nghẹn họng, không biết nên giải thích thế nào. Hắn càng lúc càng khó chịu, thậm chí nắm chặt tờ giấy đến run rẩy.
“Vậy… cái máy này, em mua là vì cậu ta?” – hắn ép hỏi.
Tôi ngơ ngác, không kịp phủ nhận. Minh Hạo bỗng siết chặt tay, đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm sắp nổi bão.
Khoảnh khắc đó, tôi vừa hoảng sợ, vừa nhận ra — có lẽ trong lòng Minh Hạo, tôi quan trọng hơn mình từng nghĩ.