Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Khi tỉnh lại, trần nhà phủ Quốc sư đã ở trên đầu. Mùi thuốc bắc thoang thoảng trong không khí. Vai và hông được băng kín, mỗi lần hít sâu vẫn nhói, nhưng không còn lạnh buốt như trong rừng đêm hôm ấy.
Tạ Vân Thư ngồi bên giường, đầu cúi thấp. Nghe tiếng cựa mình, hắn ngẩng lên, đôi mắt xanh mỏi mệt nhưng sáng rõ.
“Ngươi… ổn chứ?” – ta khẽ hỏi.
“Ổn, vì nàng còn ở đây.” – hắn đáp, bàn tay đặt nhẹ lên tay ta, như để chắc rằng ta thật sự đang sống.
Tin chiến thắng truyền khắp kinh thành chỉ sau hai ngày. Lâm Kỳ Vĩ bị bắt sống, toàn bộ phe phản loạn tan rã. Hoàng thượng đích thân tuyên bố ân nhân cứu giá là Lâm Nguyệt – một câu khẳng định đủ xóa sạch mọi lời đồn trước kia.
Thế nhưng, khi tên cha xuất hiện trong bản tấu nghị án, lòng ta vẫn nặng trĩu.
Đêm hôm ấy, ta đứng ngoài hành lang nhà giam, ánh đuốc hắt bóng dài. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên sau lưng.
“Muốn gặp ông ta?” – giọng hắn trầm.
“Muốn… nhưng không biết nên nói gì.” – ta khẽ đáp.
Cánh cửa giam lạnh lẽo mở ra. Cha ngồi trên ghế gỗ, tay bị xích, ánh mắt vẫn sắc như dao. Ông nhìn ta, môi mím chặt.
“Con thắng rồi.” – ông nói, giọng không oán hận.
“Không phải con thắng. Là người chọn sai đường đã thua.” – ta đáp, rồi quay lưng rời đi.
Không cần thêm lời nào. Quá khứ đã tự đóng sập lại.
Vài ngày sau, ta tìm đến Tạ Vân Thư, trong tay cầm viên Mắt Ưng đầu tiên hắn từng tặng.
“Ngài đã cứu ta nhiều lần. Nếu có ngày ta rời đi, đây sẽ là thứ duy nhất ta mang theo.”
Hắn khẽ cười, tiến một bước, nắm lấy cổ tay ta:
“Vậy ta sẽ khiến nàng không thể rời đi.”
Ánh mắt ấy không giống sự sở hữu, mà là lời hứa – bình thản, nhưng kiên quyết.
Bầu trời hôm đó trong đến mức cánh chim bay qua cũng nghe rõ tiếng vỗ cánh. Ta nhận ra, giông bão đã qua, và nơi này… có thể là mái nhà của mình.