Chương 4 : Trước cơn giông

Tiếng vó ngựa, tiếng binh khí va nhau vang dội khắp khu săn bắn. Tạ Vân Thư kéo ta chạy xuyên qua hàng cây, hơi thở gấp nhưng bước chân vẫn vững. Mùi khói và thuốc súng quện lại, xộc thẳng vào phổi khiến ngực ta nặng trĩu.

Ta ngoái đầu nhìn, ánh lửa đã nuốt trọn một nửa trại.

“Đừng quay lại.” – giọng hắn trầm, dứt khoát.
“Nếu Hoàng thượng chết, ta cũng chẳng còn đường sống.” – ta đáp, không giảm tốc.

Hắn im lặng vài nhịp rồi gật nhẹ:

“Đi cùng ta, nhưng nghe lệnh.”

Chúng ta vòng ra sau, nơi ít người để ý. Giữa ánh lửa lập lòe, ta nhìn thấy cha – giáp đỏ, đại đao trong tay, chém ngã một thị vệ. Đôi mắt ông lóe sáng khi bắt gặp ta.

“Nguyệt!” – tiếng gầm khiến tim ta run lên.

Ta dừng lại vài bước, mũi kiếm hướng xuống đất:

“Ông còn định giết ta nữa không?”

Ông tiến tới, ánh lửa hắt lên gương mặt lạnh như đá.

“Nếu con quỳ xuống giúp ta giữ Hoàng thượng, ta sẽ tha mạng.”

Ta ngẩng đầu, cười khẩy:

“Ta không quỳ. Ta không phải người của ông.”

Tiếng gầm bật ra từ cổ họng ông, đại đao chém ngang. Ta nghiêng người, nhưng lưỡi thép vẫn cứa sâu vào hông. Máu nóng tràn ra, chân loạng choạng.

Lưỡi đao sắp hạ tiếp thì keng! — Tạ Vân Thư đã chắn trước mặt, mũi kiếm đẩy lùi thế chém.

“Bảo vệ nàng, không phải giết nàng.” – giọng hắn lạnh hơn thép.

Hai người lao vào nhau, tốc độ nhanh đến mức mắt ta chỉ kịp thấy ánh thép chớp liên tục. Lợi dụng khoảng trống, ta lảo đảo chạy về phía lều lớn.

Hoàng thượng đang bị hai kẻ bịt mặt khống chế. Không kịp nghĩ, ta ném dao găm trúng cổ một tên, rồi kéo Hoàng thượng lao ra cổng sau.

Mỗi bước chạy như xé thịt, máu chảy dọc chân, nhưng ta không thể dừng. Bìa rừng hiện ra, một đội thân binh đón lấy Hoàng thượng và hộ tống đi. Ta ngồi phịch xuống gốc cây, hơi thở dồn dập, mắt nhòe đi.

Bóng áo trắng xuất hiện qua màn khói mờ, hơi thở hắn vương mùi thuốc súng. Ta cố nặn nụ cười:

“Ta… làm được rồi.”

Hắn quỳ xuống, ôm chặt ta, bàn tay run khẽ.

“Ngốc… nàng mới là thứ ta không muốn mất.”

Lời thì thầm ấy chìm vào bóng tối đang kéo đến, và ta buông mình theo nó.