Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Sáng hôm sau, mưa xuân rơi lất phất trên những bậc thềm đá phủ tướng quân.
Ta ngồi trong đình nhỏ, bưng chén trà nóng mà lòng vẫn nghĩ về ánh mắt của Tạ Vân Thư hôm qua — sâu, lạnh nhưng lại như muốn giữ chặt lấy ta.
Tiểu Dung bước vào, tay cầm một tấm khăn lụa mới, khẽ nói:
“Tiểu thư, từ phủ Quốc sư gửi đến. Nghe nói… để nàng nhớ lần sau đừng leo tường nữa.”
Ta cười khẽ, ngón tay lướt trên mặt lụa mịn. Hắn đúng là kẻ không làm gì vô nghĩa, thứ gì đưa ra cũng ẩn chứa ý nhắc nhở.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang khiến cả hai ngẩng lên. Một thị vệ chạy vào, cúi người:
“Tướng quân cho gọi tiểu thư vào đại sảnh ngay.”
Tim ta hơi thắt lại. Cha hiếm khi đích thân gọi, nhất là vào giờ này.
Trong đại sảnh, Lâm Kỳ Vĩ ngồi ở ghế chủ, giáp chưa cởi hết, vẻ mặt như vừa từ doanh trại trở về. Ta bước vào, cúi chào. Ánh mắt ông quét qua ta, dừng lại ở vai áo nơi vương một cánh hoa đào đã khô.
“Hôm qua con ở đâu?” – ông hỏi, giọng nặng nề.
“Ở hậu phố mua chút đồ.” – ta đáp, cố giữ giọng bình thản.
Nhưng ông không bỏ qua.
“Người của ta thấy con ở sân Quốc sư. Con muốn làm gì?”
Ta mím môi, không trả lời. Lời Tiểu Dung tối qua chợt hiện lại trong đầu: Có những câu, nói ra sẽ khiến mình mất cả đường lui. Thay vì giải thích, ta chỉ nói:
“Đó là chuyện của con.”
Một tia giận dữ lóe trong mắt ông, nhưng nhanh chóng bị thay bằng vẻ lạnh lùng. Ông đứng lên, bóng áo giáp phủ xuống người ta:
“Thái tử, ta mặc kệ. Nhưng Quốc sư, con không được bén mảng.”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng:
“Vì sợ mất mặt… hay vì sợ người khác biết ông từng bỏ mặc mẹ con?”
Lưỡi kiếm tuốt ra, ánh thép loang loáng. Trước khi kịp lùi, ta đã cảm thấy mũi kiếm lạnh ngắt xuyên qua vai trái. Cơn đau buốt chạy dọc sống lưng, buộc ta khuỵu gối.
Giọng ông bình thản đến rợn người:
“Mẹ con bị giặc bắt, đáng ra nên chết để giữ danh dự cho ta. Còn con, nếu không phải giọt máu của ta, ta đã chém từ lâu.”
Máu nóng tràn ra, nhưng thứ khiến ta khó thở là nỗi cay đắng siết chặt lồng ngực. Ta cười khan:
“Danh dự… nếu mua được mạng sống của ta, ta sẽ trả nó lại cho ông.”
Rồi rút mạnh lưỡi kiếm ra khỏi vai, máu bắn xuống nền gạch. Ta quay lưng bỏ đi.
Những ngày sau, ta bỏ phủ, lang bạt tới một thị trấn nhỏ gần biên giới. Vết thương chưa lành, trời lại đổ mưa lạnh. Không ai dám lại gần một kẻ vừa bị thương vừa mang họ Lâm. Tin dữ truyền đến: ngôi làng nơi mẹ từng ở đã bị cha cho quân san phẳng — lý do là xóa dấu vết giặc.
Mọi thứ quanh ta như bị nước mưa cuốn trôi, chỉ còn lại đói và rét.
Một buổi chiều, khi ta co ro trước cổng một quán trà đã đóng cửa, mí mắt nặng trĩu vì kiệt sức, một bóng trắng xuất hiện. Chiếc ô giấy dầu màu lam che ngang tầm mắt, ngăn những hạt mưa tạt xuống mặt. Giọng nói trầm ổn vang lên:
“Nguyệt.”
Tạ Vân Thư quỳ xuống, ôm lấy ta. Mùi tre xanh quen thuộc vây quanh, hơi ấm từ người hắn lan dần khắp cơ thể.
Ta khẽ run, thì thào:
“Ta… không muốn chết đói.”
Hắn siết chặt hơn, đáp khẽ bên tai:
“Ta có tiền. Về nhà thôi.”