Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungChiều hôm ấy, nắng vàng rót qua hành lang phủ tướng quân, chiếu lên những viên gạch đỏ đã sẫm màu thời gian.
Ta ngồi dưới mái hiên, ngắm đàn chim sẻ ríu rít trên cành, lòng lại nghĩ đến cuộc sống phía sau tường thành cao ngất của hoàng cung. Từ nhỏ ta đã biết: nếu muốn sống không bị chèn ép, ta phải tìm một bờ vai vững chắc — mà bờ vai đó… phải thật giàu.
Lời đồn trong kinh thành bao năm nay: Thái tử Trần Dịch không chỉ quyền cao mà còn xuất thân hoàng gia, phủ chất đầy vàng bạc. Hắn là mục tiêu lý tưởng nhất của ta. Chỉ cần trở thành thái tử phi, cả đời ta không lo miếng ăn manh áo.
Thế nhưng, hôm qua Tiểu Dung lén ghé tai thì thầm:
“Tiểu thư, nghe nói còn một người giàu hơn cả Thái tử.”
Ta cười nhạt, nghĩ nàng bịa chuyện. Nhưng Tiểu Dung lại kể rành rọt:
“Quốc sư Tạ Vân Thư, người nắm giữ kho bạc bí mật của triều đình, vàng chất như núi, ngọc chất thành tường.”
Lời nàng như hạt mưa rơi vào lòng, vừa mát vừa khiến ta dao động. Thái tử tuy quyền thế, nhưng giàu vượt cả triều đình… nghe thôi cũng khiến tim rung rinh.
Chiều hôm đó, khi hoàng hôn phủ xuống, ta quyết định đổi hướng. Thái tử tạm gác lại — mục tiêu giờ đây là Quốc sư Tạ Vân Thư.
Tiểu Dung lén dẫn ta vòng qua mấy con phố, men theo con hẻm nhỏ dẫn đến sau phủ Quốc sư. Bức tường cao phủ rêu đứng sừng sững trước mắt. Tiểu Dung khom lưng làm bậc cho ta bước lên, thì thào:
“Bên kia là kho vàng của ngài ấy. Cứ leo lên sẽ thấy.”
Tay bám vào mép gạch, ta khẽ nhấc mình, định chỉ thò đầu xem một chút. Nhưng vừa ló lên, cảnh tượng trước mắt khiến ta khựng lại.
Giữa sân phủ, một cây đào lớn đang nở rộ, cánh hoa rơi nhẹ như mưa hồng. Dưới gốc cây, một người đàn ông mặc áo trắng đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt xanh sâu thẳm đang nhìn thẳng vào ta.
Bàn tay bám tường run lên. Tim đập mạnh khi nhận ra hắn chính là Tạ Vân Thư. Ánh mắt hắn không hề kinh ngạc, chỉ như đang nhìn một kẻ vốn dĩ phải xuất hiện ở đó. Giọng hắn vang lên, trầm và bình tĩnh:
“Xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm.”
Ta vội lùi lại, loạng choạng tụt xuống. Khi vừa chạm đất, Tiểu Dung đã biến mất từ lúc nào. Ngước lên, ta thấy hắn đã tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi ta.
“Nghe nói hoa đào ở phủ Quốc sư đẹp, nên… tiện đường ghé xem.” – ta bịa một lý do, cố nặn nụ cười.
Hắn đưa tay gỡ nhẹ một cánh hoa vướng trên tóc ta, giọng bình thản:
“Lần sau muốn ngắm, hãy đi bằng cửa chính.”
Lời nói không trách mắng, nhưng đủ để ta biết mình chẳng thể qua mắt được hắn.
Không lâu sau, ta đã ngồi trong một gian phòng thoang thoảng mùi tre xanh, trước mặt là ấm trà nóng và đĩa bánh đặt trên chiếc đĩa bạch ngọc mịn lạnh.
“Nếm thử đi.” – hắn đẩy đĩa bánh về phía ta.
Ta vừa cắn một miếng đã thầm rùng mình: ngọt vừa phải, thanh mát, nhưng giá trị thật sự nằm ở cái đĩa ngọc đủ mua một căn nhà. Càng nhìn, càng thấy chắc chắn rằng: mục tiêu này, ta phải giữ.
Tiếng hô thất thanh từ ngoài sân cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Có thích khách! Bao vây phủ Quốc sư!”
Ta giật mình đứng dậy, nhưng Tạ Vân Thư vẫn ung dung. Bước chân gấp gáp dừng trước cửa, và giọng cha ta – Lâm Kỳ Vĩ – vang lên:
“Ta tận mắt thấy thích khách vào đây, mở cửa để ta lục soát!”
Tim ta nhói lên. Nếu cha thấy ta ở đây, chuyện sẽ bị thêu dệt thành tai tiếng. Nhưng Tạ Vân Thư không để ta nói, chỉ siết nhẹ cổ tay ta và ra cửa. Giọng hắn bình tĩnh:
“Trong sân ta không có thích khách.”
Cha ta gằn giọng:
“Hay Quốc sư đang giấu?”
Hắn nghiêng đầu, nụ cười nhẹ như gió:
“Đúng. Nhưng ta giấu… người của ta.”
Câu nói mơ hồ ấy khiến mọi người hiểu theo cách nào cũng được, nhưng đủ để cha ta phải bỏ đi trong tức tối.
Khi tiếng bước chân đã xa, ta rút tay khỏi hắn, giọng nhỏ:
“Ngài vừa khiến ta mang tiếng.”
Khóe môi hắn cong khẽ:
“Tiếng xấu… đôi khi cũng có ích.”
Ta không hiểu hết ý hắn, chỉ biết rằng từ giây phút ấy, trò chơi giữa ta và Tạ Vân Thư đã bắt đầu.