Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Những ngày đầu xuân, tuyết tan thành từng vệt nước nhỏ trên mái ngói. Trong viện, hương mai phảng phất, ánh nắng dịu phủ khắp khoảng sân. Ngọc Vân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn yếu.
Mỗi sáng, khi nàng vừa mở mắt, Minh Dực đã ở đó – thay nước, sắc thuốc, đỡ nàng dậy uống từng ngụm nhỏ. Ánh mắt hắn bình thản nhưng sâu thẳm, như sợ chỉ cần rời đi một chút, nàng sẽ biến mất.
“Ngươi không mỏi sao?” – nàng hỏi, giọng khẽ khàng.
“Chỉ cần thấy nàng khỏe lại, ta không mỏi.” – hắn đáp, tay vẫn giữ chén thuốc ấm.
Một chiều, Vu Liên bước vào, khẽ báo tin:
“Tiểu thư, nghe nói điện hạ đã cưới Yên Chi làm chính thất.”
Ngọc Vân chỉ mỉm cười, ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng:
“Vậy thì tốt. Người nên thuộc về nhau đã ở cạnh nhau.”
Điều nàng quan tâm không phải Vương Duệ hay Yên Chi, mà là người đàn ông đang lặng lẽ đứng dưới hiên kia – người đã băng qua bão tuyết, vượt ngàn dặm để trở về bên nàng.
Ngày Minh Dực nhận chiếu chỉ ban thưởng công lao trấn thủ biên cương, hắn không lập tức trở lại kinh thành nhận chức, mà về thẳng Vân Thành. Chiều hôm đó, hắn bước vào, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Ngọc Vân.” – lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, không còn là “chủ tử”.
“Trong này là chiếc trâm chim yến ta khắc ở biên ải. Yến có đôi, dù bay xa cũng biết đường quay về… Giống như ta, dù ở đâu, cũng sẽ tìm lại nàng.”
Ngọc Vân khẽ chạm vào món quà, cảm giác mát lạnh của gỗ hòa lẫn hơi ấm từ tay hắn. Nàng ngẩng lên, ánh mắt long lanh:
“Nếu là chim yến, ta sẽ chờ mỗi mùa xuân.”
Minh Dực quỳ một gối, nhìn nàng không chớp:
“Không chỉ mỗi mùa. Cả đời. Ta muốn cưới nàng, không phải vì lời thề năm xưa, mà vì trái tim ta đã thuộc về nàng từ rất lâu.”
Giây phút ấy, Ngọc Vân thấy rõ sự kiên định trong ánh mắt hắn – không phải một thị vệ cúi đầu nhận lệnh, mà là người đàn ông nguyện chống lại cả thời thế để giữ nàng bên mình.
Nàng gật đầu, chỉ một cái gật, nhưng khiến mọi chờ đợi và khổ đau hóa thành nước mắt hạnh phúc.
Ngày cưới, không trống nhạc rộn ràng, chỉ có gió xuân và hoa mai nở trắng cả sân. Nàng khoác áo cưới đỏ, bước đi giữa hàng đèn lồng lay nhẹ. Minh Dực nắm tay nàng, siết chặt như sợ buông ra sẽ lạc mất.
Trước bàn thờ tổ tiên, hắn khẽ thì thầm:
“Từ nay, ta sẽ là người che chở cho nàng, không ai có thể chia cắt.”
Ngọc Vân mỉm cười, bàn tay xiết lấy bàn tay hắn. Lần này, nàng biết… đây là bến đỗ cuối cùng, là câu trả lời trọn vẹn cho trái tim cả hai.