Chương 5 : Tin nhạn muộn

Gió cuối thu thổi qua hiên phủ Quốc công, mang theo mùi hoa cúc phai. Ngọc Vân ngồi bên bàn gỗ, tay đặt nhẹ lên bụng. Đã hơn một tháng kể từ ngày Minh Dực rời đi, nàng mới nhận ra cơ thể có những thay đổi lạ.

Vu Liên đưa bát canh gà hầm, giọng đầy vui mừng:

“Tiểu thư… mạch tượng đã chắc chắn rồi. Ngài… mang thai.”

Ngọc Vân lặng người một khắc, rồi khẽ vuốt bụng, đôi mắt mềm lại. Trong lòng, hình ảnh bóng lưng khoác giáp của Minh Dực trở nên rõ hơn bao giờ hết.


Tin tức chẳng mấy chốc lan khắp phủ. Vương Duệ nghe xong, chỉ khẽ cau mày:

“Đứa trẻ… không thể là của ta.”

Nàng không đáp, chỉ mỉm cười đứng dậy:

“Điện hạ không cần bận tâm. Thần thiếp sẽ rời khỏi đây.”

Cũng trong đêm ấy, nàng cùng Vu Liên lặng lẽ lên xe ngựa, hướng về Vân Thành – nơi ngoại tổ mẫu sinh sống.


Thời gian ở Vân Thành trôi chậm. Mỗi sáng, nàng thường ngồi bên hiên, chờ người phát thư. Lá thư đầu tiên của Minh Dực đến sau hai tháng, chữ viết mạnh mẽ, vương mùi mực mới:

“Ta bình an. Đang dồn quân trấn thủ. Nhớ bảo trọng.”

Nàng đọc đi đọc lại, cẩn thận cất vào hòm gỗ. Những lá thư tiếp theo thưa dần, rồi… biến mất hẳn. Tin tức từ biên ải cũng mờ mịt.


Đêm đông năm đó, cơn đau bất ngờ kéo đến. Vu Liên hốt hoảng gọi thầy thuốc, nhưng tuyết rơi dày khiến họ đến chậm. Trong căn phòng mờ ánh đèn, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương nàng, đôi tay nắm chặt tấm chăn mỏng.

Ý thức mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng gió gào ngoài cửa, hòa lẫn nhịp tim dồn dập. Một lúc, mọi thứ như chìm vào khoảng trắng.


Khi nàng mở mắt, mùi thuốc bắc thoảng qua, và bên giường… là một bóng người quen thuộc. Ánh sáng lửa từ bếp sưởi phản chiếu lên mặt hắn – không còn mặt nạ, chỉ là đôi mắt sâu, đỏ hoe vì thiếu ngủ.

“Ngươi… trở về rồi?” – giọng nàng khàn, yếu ớt.

Minh Dực khẽ nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, ngón tay run lên:

“Ta đã đi suốt bảy ngày bảy đêm. Sợ rằng… sẽ không kịp.”

Nàng mỉm cười, mắt nhòe đi:

“Kịp rồi… vẫn kịp.”

Hắn cúi đầu, đặt trán lên mu bàn tay nàng, hơi thở nặng nề như mang theo cả cơn gió biên ải. Trong khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách, mọi rào cản… như tan biến.