Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungTiếng gõ cửa khẽ vang, Vu Liên bước vào với vẻ mặt đã kìm nén hồi lâu. Thoáng nhìn căn phòng, nàng nhanh chóng cúi đầu, tránh ánh mắt của Minh Dực.
“Tiểu thư, hôm nay còn phải vào cung thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu. Ngài muốn thay y phục ngay không?”
Ngọc Vân gật nhẹ, cử chỉ điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng chọn một bộ áo choàng nhạt màu, cổ cao khéo léo che đi những dấu hồng còn sót lại. Khi áo vừa khoác lên vai, Minh Dực đã bước tới, chỉnh lại mép tay áo cho nàng.
“Ngoài trời có gió, chủ tử cẩn thận nhiễm lạnh.” – giọng hắn thấp nhưng mang theo sự quan tâm khó giấu.
Trên đường tới hoàng cung, xe ngựa chậm rãi lăn bánh qua phố phường Thượng Châu. Ngọc Vân tựa đầu vào thành xe, đôi mắt khép hờ. Sau một đêm gần như không ngủ, cơ thể nàng mỏi nhừ, nhưng tâm trí lại không ngừng nhớ tới gương mặt dưới chiếc mặt nạ kia.
Một mùi thơm ngọt thoảng qua, đánh thức nàng. Ngoài kia, từng hàng quán bán bánh nếp đường đang nghi ngút khói. Ngọc Vân khẽ gọi:
“Minh Dực.”
Chỉ một khắc sau, hắn đã quỳ một gối bên cửa xe:
“Chủ tử.”
Nàng nghiêng người, kéo nhẹ vạt áo hắn:
“Ta muốn ăn bánh nếp đường.”
Hắn đáp ngắn gọn: “Vâng.”
Rồi không chút chần chừ, hắn tung mình ra khỏi xe. Lát sau quay lại, đôi tay vẫn còn vương hơi ấm của bánh vừa nướng, cẩn thận đưa lên cho nàng.
Ngọc Vân cầm lấy, cắn một miếng, cố ý liếc hắn:
“Ngươi chỉ biết ‘vâng’ thôi sao? Không thể dịu dàng với ta một chút à?”
Hắn thoáng ngẩn ra, dường như đang nhớ lại chuyện đêm qua. Vành tai lại ửng đỏ, ánh mắt lảng đi:
“Thuộc hạ… sẽ nhớ.”
Nàng bật cười khẽ, nhưng không đáp, tiếp tục ăn bánh. Trong lòng, một tia ấm áp len lỏi.
Hoàng cung vẫn uy nghi, từng bậc thềm khảm đá trắng phản chiếu ánh nắng sớm. Ngọc Vân hành lễ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhận vài lời khen ngợi về dung mạo và lễ nghi. Khi nghe tin Vương Duệ đêm qua say rượu, không vào phòng hoa, cả hai chỉ lắc đầu cười nhạt, không trách phạt.
Trở về phủ, nàng chưa kịp vào tẩm điện đã nghe tiếng bàn tán nơi hành lang:
“Nghe nói tân phi bị bỏ mặc suốt đêm tân hôn.”
“Có lẽ vì nhan sắc… hoặc sức khỏe yếu.”
“Không đâu, ta thấy nàng xinh hơn cả tiểu thư Yên Chi.”
Ngọc Vân bước qua họ như gió thoảng, không dừng lại. Nhưng trong lòng, nàng hiểu rõ – những lời này sẽ không sớm biến mất.
Buổi chiều, khi ánh nắng đã chếch sang bên kia tường, Vương Duệ mới xuất hiện ở tẩm điện. Ngọc Vân đứng dậy, khẽ hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”
Hắn không ngồi xuống ngay, chỉ nhìn nàng một lúc lâu rồi mới nói:
“Từ nay, nàng cứ ở đây. Nhưng… chúng ta sẽ không làm chuyện phu thê. Ta đã có người trong lòng.”
Ngọc Vân mỉm cười nhạt, không chút dao động:
“Thần thiếp hiểu. Chỉ mong điện hạ sớm nghĩ cách để Yên Chi cô nương có danh phận.”
Vương Duệ thoáng sững người, rồi ho khẽ hai tiếng:
“Nếu nàng… muốn tìm thú vui riêng, ta sẽ không quản, chỉ cần đừng để người ngoài biết.”
Nàng khẽ gật:
“Tạ điện hạ.”
Trong lòng nàng, câu nói đó chẳng khác nào giấy thông hành để tiếp tục trêu ghẹo Minh Dực mà không phải che giấu quá kỹ.
Đêm xuống, tẩm điện im ắng. Ngọc Vân ngồi trên nhuyễn tháp, ánh đèn hắt bóng nàng lên vách tường. Nàng gọi khẽ:
“Minh Dực.”
Hắn bước vào, vẫn là dáng quỳ một gối quen thuộc.
“Lại đây.” – nàng vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh.
Hắn cứng người: “Chuyện này… không hợp lễ.”
Nàng nghiêng đầu, nụ cười nhẹ như tơ: “Vậy đêm qua… hợp lễ sao?”
Khoảnh khắc đó, không khí như lặng đi. Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Nàng dựa vào vai hắn, hơi ấm lan khắp người. Trong tiếng gió lùa qua cửa, nàng khẽ nhắm mắt, cảm giác như mọi mỏi mệt đều tan biến.