Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungSáng hôm sau, Trần Dật đến đón tôi đúng hẹn. Vừa thấy anh, hình ảnh tối qua lại lướt qua trong đầu: ánh mắt sâu, giọng khàn và nụ cười cong nơi khóe môi.
Tôi bỗng thấy… mất tự nhiên.
Chúng tôi trở về căn hộ. Mèo con rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, bước ra từ dưới gầm giường, thong thả như thể chẳng hề biết trong nhà vừa có kẻ đột nhập.
Tôi ôm nó, hôn lên đầu:
– Bảo bối ngoan, tối nay mẹ đưa con đi khách sạn nhé.
Trần Dật bỏ điện thoại vào túi, đi đến:
– Tôi đã liên hệ thợ khóa, lát nữa họ sẽ tới.
– Cảm ơn anh. – Tôi mỉm cười.
Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua tai tôi, rồi ngón tay chạm nhẹ, gẩy ra một sợi lông mèo mắc lại.
Tôi giật mình, suýt làm rơi mèo. Bảo bối bất mãn kêu “meo” một tiếng, rồi vung móng cào vào mu bàn tay anh.
– Nó cào anh chảy máu rồi kìa! – tôi hốt hoảng, kéo anh vào phòng tắm, rửa vết thương bằng xà phòng, sau đó tìm thuốc sát trùng.
– Không sao đâu. – Anh nói nhỏ.
– Sao lại không sao? Tôi phải đưa anh đi tiêm phòng dại mới được! – tôi kiên quyết.
Anh im lặng, nhìn tôi chăm chú khi tôi bôi thuốc. Ánh mắt anh không dừng ở bàn tay, mà… dừng trên mặt tôi. Khi bốn mắt chạm nhau, anh bỗng bật cười, xoa đầu tôi:
– Mèo con có cá tính một chút mới đáng yêu.
Má tôi nóng ran. Tôi nhanh chóng quay đi, giả vờ bận rộn với hộp thuốc.
Sau khi thay khóa, tôi kéo anh ra cửa:
– Đi tiêm phòng thôi.
– Coi như hôm nay tôi đi công tác ngoài hiện trường. – Anh cười nhẹ, lảng đi.
Trên đường, tôi tò mò:
– Vụ đột nhập hôm qua điều tra đến đâu rồi?
– Nghi phạm đã trốn sang tỉnh khác. Đồng bọn bị bắt, nhưng kẻ chủ mưu rất xảo quyệt. – Giọng anh trầm xuống – Tôi có cảm giác ả đã quan sát em từ trước.
Lời anh khiến tôi bất giác siết chặt dây túi. Nghĩ đến việc có người giả dạng mình để gây án, gáy tôi lạnh đi.
Trời đã tối khi chúng tôi rời bệnh viện. Tôi quyết định không về nhà mà ở khách sạn gần đó.
Đặt phòng xong, tôi quay sang anh:
– Tối nay anh có bận không?
– Không. – Anh đáp gọn.
– Vậy… ngủ với em.
Xe phanh gấp. Tôi bị dây an toàn ghì lại, tức ngực.
– Anh lái xe cẩn thận được không? – tôi nhăn mặt.
Anh nhìn tôi, giọng trầm hơn hẳn:
– Em vừa nói gì?
– Tôi nói… cùng đến khách sạn ngủ. – Tôi nhắc lại, thản nhiên giơ điện thoại – Đặt xong rồi, không hối hận đâu.
Anh im lặng vài giây, rồi khẽ nhếch môi:
– Miễn là em không hối hận.
Đèn đỏ. Ba giây trước khi chuyển xanh, anh nghiêng người, đặt lên môi tôi một nụ hôn thoáng qua, nhanh như chạm nhẹ vào một viên kẹo lạnh.
Khi đèn xanh bật, anh trở lại tư thế lái, chỉ để lại câu nửa thật nửa đùa:
– Nếu bị camera giao thông ghi lại, chắc phải viết kiểm điểm.
Tôi chạm tay lên môi, tim đập loạn, không biết nên cười hay nên đỏ mặt.
Trong thang máy khách sạn, anh nắm tay tôi, ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay, như thử phản ứng.
– Tôi ngủ trên sofa nhé? – Anh hỏi, giọng nửa nghiêm túc.
Tôi ghé sát, thì thầm vào tai anh:
– Anh thật sự muốn thế sao?
Ánh mắt anh tối lại, bàn tay đặt lên eo tôi, giọng khàn:
– Đừng chọc tôi.
Tôi cười khẽ:
– Chúng ta đang hẹn hò từ khi nào vậy?
Cửa thang máy mở. Tôi định bước ra thì bị anh kéo lại, ôm chặt vào ngực. Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ khóe môi tôi, giọng khẽ:
– Là lỗi của tôi… vì chưa nói rằng tôi thích em. Hạ Vy, làm bạn gái tôi nhé?
Tôi giả vờ điềm nhiên:
– Để xem đã.
Nhưng vừa quẹt thẻ mở cửa phòng, anh đã bế tôi bổng lên, mang vào, đóng sập cửa sau lưng.
– Cảnh sát xử lý tội phạm lừa gạt thế nào, em biết không? – Anh hỏi, giọng pha ý cười.
– Sao… sao lại là tôi? – Tôi lùi lại, nhưng anh đã áp sát, cúi xuống… và nụ hôn lần này không còn thoáng qua nữa.